Ông già cố tình nói nửa chừn rồi nằmxuống nhắm mắt ngân nga, nhưng mục đích uy hiếp đã đạt được rồi. Ông Hứa vắt chân chữ ngũ vẻ đắc ý: Ông là ai, làm việc mấy chục năm trong đơnvị cơ quan đâu phải là vô ích, cho dù con rể là “dứa” hay là gì nữa thìcũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ông.
Nhưng hiển nhiên, ông Hứa đã đánh giá thấp khả năng của Tiêu Đại boss.
Mười phút sau, Tiêu Đại boss mất tích vô cớ đã xuất hiện trong phòng bệnh,lúc đó Nặc Nặc và mẹ đang ngồi trong phòng, thấy Tiêu Đại boss quay về,thỏ trắng hí hửng nhảy đến trước mặt anh, cười toe toét,”Lúc nãy anh điđâu thế?”
Tiêu Đại boss có vẻ bình tĩnh,” Ừ, ra ngoài có chút việc”.
Ông Hứa nghe thế thì biết con rể đã sẵn câu, đôi mắt giảo hoạt nheo lại,đang định tìm cớ để con rể đưa mình ra ngoài, sau đó ông có thể vào nhàvệ sinh tha hồ hút thuốc, nhưn Tiêu Dật bỗng sải bước đến bên giường,cực kỳ tự nhiên móc ra một bao thuốc, thản nhiên nói:
“Bác Hứa”.
Trong tíc tắc, căn phòng lặng đi đến nỗi có thể nghe rõ mồn một hơi thở củamọi người. Thỏ trắng bang hoàng thấy sắc mặt của mẹ tái xanh rồi tìmngắt, thay đổi hết các màu như bảy sắc cầu vồng thì vội vàng kéo tayTiêu Đại boss nói nhỏ, “ Anh điên à! Biết rõ bố em vì hút thuốc mới sinh bệnh mà còn…” [alobooks.vn]
Chưa nói xon, Tiêu Đại boss đã lắc đầu vẻ thành thật, ngắt lời cô, “Bác Hứanhờ anh mua giúp, Nặc Nặc à”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-den-toi-dung-chay/3221545/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.