Phớt lờ ánh mắt ai oán của Tiêu Đạiboss, Nặc Nặc chạy đến ban công nghe điện thoại một cách vụng trộm, quảnhiên vừa nghe máy, bên kia đã bắt đầu diễn kịch.=_=
“Bé ngoan ơi, đang làm gì đó?”
Nặc Nặc run lấy bẩy, toàn thân nổi da gà, muốn ném ngay điện thoại đi, “Anh gọi nhầm rồi”.
Nói xong, Nặc Nặc định tắt máy, bên kia nghe thế thì hoảng lên,” Đừng, đừng cúp. Ôi trời… đùa một tí thôi mà.”
Nặc Nặc lườm, “Có chuyện à?”
“Ừ, em có nhớ anh không?”
Cùng một câu, bạn bè nói ra gọi là đùa bỡn, người yêu nói ra gọi là lãngmạn, anh chàng cực phẩm ấy mà nói thì gọi là giở trò lưu manh!!! Nặc Nặc tức tối trầm giọng bảo,” Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Chúc mừng em, Nặc Nặc em đã qua được phần phỏng vấn. Để chúc mừng, ngày maichúng ta cùng ăn cơm nhé? Anh sẽ hướng dẫn cho em cách thi viết…”
Nặc Nặc không thể dùng từ “buồn nôn” cao thượng ấy để diễn tả tâm trạngmình lúc này, cô cau mày cắt ngang lời Nhiễm Thanh Hà, hậm hực bảo,”Thời gian thi viết?”
“Hưm… hai giờ chiều ngày kia”.
“Có cần mang giấy tờ gì theo không?”
“Không cần, mang bút theo là được. Vậy cơm…”
“Vâng, biết rồi. Tạm biệt”. Không đợi anh chàng cực phẩm đó nói xong, Nặc Nặcđã nhanh nhẹn dứt khoát tắt máy, cùng lúc vào phòng ngủ, cô cũng khóaluôn điện thoại. Thỏ trắng làm thế vì cảm thấy anh ta quá phiền phức,tắt luôn máy để tránh bị quấy rỗi nữa.
Nhưng đối với Tiêu Đại boss thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-den-toi-dung-chay/3221537/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.