Nặc Nặc hít một hơi thật sâu, híp mắtcười ha ha,” Thực ra em chẳng làm nên trò trống gì, ngoài việc tạo ramột số câu chuyện lặt vặt. Tử Uyên sư huynh xem trọng khả năng của emnhư thế, em thật rất bất ngờ và vui mừng, ha ha!”
Thỏ trắng nghe câu đó, nụ cười đông cứng lại, tim đập thịch một cái rồihiểu ra, có lẽ… Tử Uyên sư huynh gọi mình ra không liên quan đến TiêuDật, không liên quan đến đuổi việc, mà là…
Nặc Nặc chớp chớp mắt, đang hoang mang thì Mạc Tử Uyên đã rầu rầu nói,” Cậu ta cho em thôi việc có phải là để kết hôn?”
Nghe câu nói đó xong, Nặc Nặc lại cảm thấy bình thản hơn, nghiến răng gậtđầu, nhớ đến mình vừa nãy đã từ chối Tiêu Đại boss lại lắc đầu cật lực.
Mạc Tử Uyên thấy thỏ trắng cứ gật rồi lắc, tâm trạng đang u ám trở nên kháhơn, thì cười phì một tiếng. Thừa nhận đi, anh thực sự có chút gì đó kỳlạ với Nặc Nặc. Trước kia bọn Phì Long chọc ghẹo, anh hoàn toàn khôngquan tâm, nhưng không biết từ khi nào mà bỗng phát hiện ra cô gái ấy cóđôi mắt rất sáng, rất quyến rũ, giống như có phép thuật thu hút làm bạnkhông thể không quan tâm.
Không xin đẹp, chỉ thanh tú.
Công việc không hoàn toàn lắm, chỉ có ngôn ngữ khá linh hoạt nhạy bén.
Cũng không có gì đặc biệt lắm, nhưng khi cười thì rất ngọt ngào.
Cũng không biết nói năng gì lắm, nhưng thường xuyên mỉm cười.
Nhưng chính những cái “ nhưng” đó không biết tự bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-den-toi-dung-chay/3221530/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.