Nặc Nặc bĩu môi, tỏ ra không vui lắm.Lãnh đạo công ty đúng là không có nhân tính. Khó khăn lắm mình mới tạoquan hệ tốt với các chị em tầng ba, bỗng bị điều lên tầng mười bảy, bâygiờ mình phí bao nhiêu thời gian và công sức, vất vả lắm mới quen thuộcvới trình tự công tác của các sư huynh, thiết lập tình bạn thân ái vớinhân viên trong tổ, thì lại bị chuyển đi?
Tiêu Đại boss cái gì cũng tốt, nhưng điểm này là không, quá ngang ngược, quá chủ nghĩa gia trưởng, muốn điều động công tác cũng phải thông báo chonhân viên trước, bàn bạc với họ, để người ta chuẩn bị tâm lý chứ? Làmthế khác nào xem thường nhân viên?
Nặc Nặc khựng lại một chút, thấy không thể nghĩ xấu ai đó, thế là nghiêmtúc nói, “Tiêu tổng, tôi nghĩ cách điều động như thế không khoa học,kịch bản ‘Kỳ Lân Sát’ do tôi viết, bây giờ đổi người sẽ khiến cả kịchbản thay đổi. Văn phong, cách diễn đạt của tôi và Mạc sư huynh khác hẳnnhau. Cách tốt nhất là vẫn để Mạc sư huynh đề ra ý kiến, chỉ đạo sửa đổi còn tôi chấp bút.”
Nghe câu đó, mắt Tiêu Dật tối lại, “Cô nghĩ…?”
Nặc Nặc cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, biết Tiêu Đại boss đã nổigiận, nghiến răng rồi vẫn gật đầu đáp, “Tôi mong Tiêu tổng đồng ý chotôi nhận hai hạng mục, và làm song song cùng lúc. ‘Kỳ Lân Sát là tácphẩm đầu của tôi, tôi không muốn từ bỏ!!!”
Nói xong, Nặc Nặc sợ đến mức nhắm tịt cả mắt. Hậu quả việc chọc giận Đạiboss thế nào, cô hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-den-toi-dung-chay/3221512/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.