Chương trước
Chương sau
Bóng đêm mông lung, gió biển nhẹ thổi, trong lúc vô thức hai người đã uống đến có chút lâng lâng, nhất là ánh mắt Thẩm Phi Phàm nhìn Ôn Hinh có si mê, có say đắm, còn có một chút mông lung.

So với Thẩm Phi Phàm, Ôn Hinh uống còn nhiều hơn, rất nhanh cô liền nghiêng đầu nằm úp sấp ở trên bàn.

Thẩm Phi Phàm chú ý tới trạng thái của Ôn Hinh khi đó, cuối cùng khôi phục một chút tỉnh táo. Anh có hơi say, đứng lên đi đến bên người Ôn Hinh, nhẹ nhàng lay lay bờ vai cô.

Ôn Hinh mơ mơ màng màng ngẩng đầu, khi thấy rõ người trước mắt liền cười một cách xinh đẹp, hai lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện.

"Anh Duệ? Anh trở về tìm Ôn Hinh rồi hả? Ôn Hinh rất nhớ anh, sao anh có thể bỏ lại một mình Ôn Hinh mà đi chứ?"

Nói xong, cặp mắt to của Ôn Hinh nhòe nước.

"Ôn Hinh, em uống say rồi!"

Ôn Hinh xinh đẹp nở nụ cười tươi khiến cho Thẩm Phi Phàm si mê, nhưng mà lời nói của cô giống như cảnh tỉnh anh, luôn luôn nhắc nhở anh rằng, người phụ nữ này nhớ nhung, cho tới bây giờ luôn là một người đàn ông tên Hạ Minh Duệ.

"Anh Duệ? Anh nói gì vậy?"

Ôn Hinh giùng giằng đứng lên, muốn vịn lấy người trước mặt, nhưng mà không nghĩ tới chân của cô vậy mà mềm nhũn, ngã nhào thẳng vào trong lòng người đối diện.

Người phụ nữ trong lòng mảnh mai không xương, trên người lại tản ra một cỗ mùi thơm nhàn nhạt xen lẫn mùi rượu, khiến cho con ngươi của Thẩm Phi Phàm không khỏi tối lại.

"Em uống say!"

Thẩm Phi Phàm cố gắng duy trì sự bình tĩnh, một tay vịn chặt vòng eo mảnh khảnh của Ôn Hinh, cố gắng không chớp mắt.

"Em mới không có a...."

Hai tay Ôn Hinh bỗng ôm cổ Thẩm Phi Phàm, vẻ mặt trong sáng tươi cười, sau đó Thẩm Phi Phàm ngẩn ngơ, nhưng mà đôi môi mang theo mùi rượu có chút lạnh lẽo của Ôn Hinh bỗng nhiên in lên môi anh.

Anh là một người đàn ông bình thường, thân thể phụ nữ mềm mại trước ngực, anh đã cố gắng kiềm chế lòng mình không loạn, nhưng mà cái người phụ nữ trong lòng này cũng không buông tha anh. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ sẫm kia hôn anh, một bàn tay nhỏ còn không ngừng dao động tới lui trên người anh.

"Ôn Hinh!"

Thẩm Phi Phàm quát một tiếng, hy vọng Ôn Hinh có thể dừng tay, nhưng mà tiếp sau đó, toàn thân Thẩm Phi Phàm lại cứng ngắc, run rẩy ôm lấy Ôn Hinh đi về phía phòng khách của mình.

Ôn Hinh, đây là em tự tìm!

Hạ Minh Duệ đen mặt, đầu tiên đưa bọn Lâm Na trở về nhà, sau đó mới lái xe chở theo Lâm Thiển Y về căn nhà ở Cẩm Tú Hoa Đình. Trong tiềm thức anh cũng không muốn trở lại nhà họ Hạ.

Hạ Minh Duệ dừng xe, cẩn thận ôm Lâm Thiển Y từ trong xe ra. Kết quả cái người với khuôn mặt nhỏ đỏ bừng kia giống như cảm giác được, ngay lúc Hạ Minh Duệ ôm cô vậy mà giật giật thân thể tìm một tư thế thoải mái, cứ như vậy dưới ánh mắt âm u của Hạ Minh Duệ yên ổn say giấc nồng.

Nếu không nể tình cô uống say, Hạ Minh Duệ thật muốn đem người quăng xuống đất. Nhưng mà tức thì tức, chung quy Hạ Minh Duệ cũng không có hành động gì, mà chỉ mấp máy môi, ôm người vào thang máy.

Trong phòng khách, vẫn giống như khi họ rời đi, không thay đổi chút nào. Cũng không biết tại sao, sau khi quay về đây Hạ Minh Duệ mới có cảm giác ở nhà. Khi nhìn cô gái nhỏ ngủ say trong lòng, thật giống như cô là vợ anh, nghĩ tới nghĩ lui, khoé môi Hạ Minh Duệ thoáng hiện ý cười ranh mãnh, đủ để điên đảo chúng sanh.

Trong con ngươi cũng hiện lên chút ý tứ hàm xúc sủng nịch, anh thật cẩn thận đá cửa phòng ngủ, thận trọng đặt người lên trên giường, trong con ngươi tràn đầy nhu tình.

Nhưng đúng lúc này, thân thể Lâm Thiển Y vừa nằm xuống giường liền bất mãn nhíu mày, miệng nhỏ trắng nõn hơi hơi vểnh lên.

"Hạ Minh Duệ, anh là tên chết tiệt. Em ghét anh!"

Nói xong Lâm Thiển Y liền xoay người, ôm chăn một bên vào lòng, để lại cho Hạ Minh Duệ một bờ mông vểnh cao, còn có bóng lưng xinh đẹp.

Này nha đêm nay không phải là lần đầu tiên cô mắng anh, có vẻ như mắng suốt cả chặng đường về. Mặc dù giọng nói của cô không rõ, nhỏ tới không nghe được, nhưng anh vẫn nghe rõ ràng, rất rõ ràng.

Cho nên Hạ Minh Duệ cơ hồ không cần nghĩ ngợi, gương mặt tuấn tú âm trầm, một cái tát "bốp" vừa vặn rơi vào bờ mông vểnh cao của cô.

"A!"

Trong lúc ngủ mơ Lâm Thiển Y chỉ cảm thấy mông tê rần, mạnh mẽ xoay người lại, một đôi mắt to mông lung mơ hồ mở ra, nhưng khi thấy rõ người trước mặt, lửa giận trong lòng từ từ bùng lên.

Chết tiệt! Cái tên khốn Hạ Minh Duệ này không phải đang ở cùng với Ôn Hinh sao? Sao lại chạy tới chỗ này của cô? Ngay cả nằm mơ cũng không để yên ư?

Cô cũng không tin, bình thường bị ăn hiếp gắt gao, cô muốn báo thù.

Ánh mắt phẫn nộ của Lâm Thiển Y sắp phun ra lửa, ngọn lửa bên trong lúc sáng lúc tối, lập loè.

Hạ Minh Duệ nghiền ngẫm nhìn Lâm Thiển Y, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, sau đó toé lửa.

"Hạ Minh Duệ! Cái tên khốn kiếp nhà anh này! Xem hôm nay chị như thế nào thu thập em!"

Dù sao trong bụng cô cũng nghẹn một đống lửa, mặc kệ là vì Ôn Hinh, hay là vì Hạ Minh Duệ.

Cô bây giờ cũng không có thời gian suy xét nhiều như vậy, đều nói uống rượu có thêm can đảm. Hôm nay cô không thèm để ý gì nữa!

Hạ Minh Duệ thờ ơ nhìn động tác Lâm Thiển Y lưu loát từ trên giường bò dậy, ánh mắt oán hận kia khiến anh rất ngạc nhiên, hơi nhướng mày. Anh trái lại muốn nhìn xem người phụ nữ này có thể làm được gì.

"Xem vô ảnh quyền của chị đây!"

Lâm Thiển Y hét lớn một tiếng, tức sùi bọt mép, một quả đấm nho nhỏ trắng nõn, phóng đại trước mắt Hạ Minh Duệ, mang theo loại khí thế chưa từng có từ trước đến nay.

Mắt thấy quả đấm của mình ngay tại thời điểm cách khuôn mặt tuấn tú làm cho người ta bốc hoả của Hạ Minh Duệ bất ngờ ngừng lại, Lâm Thiển Y sửng sốt, nhưng mà nắm tay nhỏ của mình lại bị một bàn tay to bao lấy, sau đó bị vặn ngược lại.

Mặt Lâm Thiển Y tái rồi, sau đó đỏ bừng.

"A, a, a, tên khốn, buông tay! Đau! Đau chết được!"

Theo hướng Hạ Minh Duệ vặn tay cô, Lâm Thiển Y cũng theo đó không ngừng vặn vẹo, sống lưng vốn đang thẳng ra giờ phút này cũng cong lại. 

"Em vừa rồi nói gì?"

Giọng nói lạnh lùng, tràn ngập nguy hiểm khôn cùng của Hạ Minh Duệ vang trên đầu cô.

Lâm Thiển Y sửng sốt, đầu có chút tỉnh táo, cô vừa rồi nói gì?

Nhưng mà hiện tại cô không thể nhớ lại được, đau đớn trên tay nhắc nhở cô, nếu người đàn ông kia không buông tay, tay của cô xem chừng sẽ đứt mất.

"A, a, anh buông tay trước! Buông tay!"

Lâm Thiển Y đau đến trán đổ mồ hôi lạnh, này cũng quá ác độc đi? Quả đấm của cô còn chưa trúng, nếu mà cô đánh trúng, hãy tới vặn tay cô có được không?

Nhưng mà bất luận bản thân có kêu thầm thế nào, người đàn ông trước mặt cũng không có ý định dừng tay. Lâm Thiển Y nóng nảy.

Thật sự là đau quá mà.

Vì thế đôi mắt to trong suốt chuyển động, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng, mang theo tiếng khóc nức nở, dịu dàng, nhỏ nhẹ nhỏ nhẹ, giống như gió mùa xuân thổi qua đáy lòng người.

"Em sai rồi có được không? Lần sau không dám nữa!"

Lâm Thiển Y ở trong lòng lặng lẽ kết luận, nếu cô ra ngoài nằm vùng mà như vậy, bảo vệ cơ mật quốc gia gì gì đó cũng sẽ bị cô làm cho bại lộ, thậm chí không cần người ta dùng hình bức cung, chỉ cần cô vừa thấy hình cụ, bảo đảm hai chân liền nhũn ra, hai mắt không chớp, lại còn khẽ run rẩy, sau đó hai chân duỗi thẳng, bất tỉnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.