Chương trước
Chương sau
Lâm Thiển Y một mực ở nhà Tề Diệu đợi cho đến khi trời ngả về chiều, xuyên qua khung cửa sổ, bọn họ có thể nhìn thấy ráng chiều lập loè bên ngoài.

Lâm Thiển Y đứng dậy, giọng điệu có chút cô đơn.

"Tề Diệu, em phải về rồi!"

Tề Diệu ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cô, con ngươi loé lên. Anh hi vọng biết bao nhiêu cô có thể ở lại, nhưng sợ là cái gì cũng không được.

Tề Diệu đứng dậy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chút ưu sầu trắng xanh của người trước mặt, khiến cho người ta nhịn không được muốn ôm cô vào trong lòng, nhưng mà anh không thể.

"Anh đưa em về!"

"Không cần đâu, em tự về được rồi! Anh không cần đưa em về đâu, anh ở nhà đi!"

Lâm Thiển Y cầm lấy túi xách để trên ghế sofa của mình, mang giày vào. Kỳ thật cô biết, Tề Diệu hôm nay cố ý ở bên cô, cho nên càng thêm áy náy.

Tề Diệu tiễn cô, vẫn luôn xuyên qua cửa sổ nhìn bóng dáng cô đi xuống dưới lầu, tiện tay đón một chiếc xe taxi.

Lúc Lâm Thiển Y trở lại nhà họ Hạ, ngoài ý muốn gặp được Hạ Minh Duệ ở ngay cửa, không khỏi có chút bất ngờ.

Hạ Minh Duệ nhìn cô đi tới, con ngươi đen nhánh thoáng hiện chút phức tạp. Anh đi đến bên cạnh Lâm Thiển Y, bình tĩnh nhìn cô. Bóng dáng cao lớn đứng ở đó, trước mặt Lâm Thiển Y có thêm một bóng râm, cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thâm thuý của người đàn ông này.

Khuôn mặt kia lại như thế khắc sâu, khắc sâu đến khiến cô khó quên. Hiện tại tâm tình của cô đã không giống như lúc sáng, bị áp lực như vậy. Mặc dù trên mặt vẫn bị che phủ bởi một tầng mây đen, có điều lại thoải mái không ít.

"Em đi đâu vậy?"

Hạ Minh Duệ thâm sâu nhìn cô, trong con ngươi mơ hồ có chút lo lắng.

"Không đi đâu cả, chỉ là đi dạo thôi!"

Thấy Lâm Thiển Y rõ ràng không muốn nhiều lời, Hạ Minh Duệ cũng không có ép hỏi cô, chỉ dẫn cô vào nhà.

Trong phòng ăn nhà họ Hạ, bóng dáng uyển chuyển như cánh bướm của Ôn Hinh đang bận rộn, nhìn thấy Hạ Minh Duệ đi vào, khoé miệng hiện lên ý cười. Chỉ là khi nhìn thấy Lâm Thiển Y, đôi mắt to ngây thơ sáng tỏ hiện lên sự ghen ghét.

Ngày hôm sau, lúc đi làm, toàn thân Lâm Thiển Y toát ra sự lạnh lùng, cô cũng cố gắng giữ khoảng cách với Hạ Trí Vũ.

Nói thí dụ như lúc Hạ Trí Vũ cần gì đó, Lâm Thiển Y đều để cho một thư ký khác đưa cho anh. Có điều hiển nhiên hành động của Lâm Thiển Y có vẻ có chút dư thừa, bởi vì mấy ngày này Hạ Trí Vũ cũng không có gây sự với cô.

Bởi vì Chủ Nhật này là ngày kết hôn của Hạ Trí Vũ và Hoa Tiểu Mạn, phần lớn thời gian anh cũng không có ở công ty.

Liên tiếp mấy ngày đều bình an vô sự trôi qua, Hoa Tiểu Mạn cũng không có tới kiếm chuyện với cô.

Rất nhanh liền tới ngày đại hôn của Hạ Trí Vũ. Hôn lễ của bọn họ được tổ chức đặc biệt xa hoa, so với lễ đính hôn ngày trước càng mời nhiều khách, rất nhiều người trong giới kinh doanh hâm mộ mà đến.

Mà Hạ Trí Vũ vì để cho thấy sự coi trọng của bản thân đối với Hoa Tiểu Mạn lại tổ chức hôn lễ trên một du thuyền sang trọng tại bờ biển.

Rất nhiều người nhận được thiệp mời. Sáng sớm Lâm Thiển Y đã mặc xong bộ lễ phục dạ hội hở vai màu trắng mà Hạ Minh Duệ cố ý chuẩn bị cho cô, trên cổ đeo một chiếc vòng thạch anh màu tím, giày cao gót màu bạc lấp lánh, cả người trông rất tự nhiên cởi mở, rung động lòng người. Phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm Thiển Y làm cho cả người toát ra vẻ xa cách đạm bạc.

Từ sớm, Lâm Na còn có Trần Hi bọn họ cũng mỗi người mặc một bộ y phục đẹp nhất trong tủ của mình, hôn lễ như vậy đối với bọn họ mà nói cũng là một cơ hội, cơ hội tiếp xúc với những người trong giới thượng lưu.

Đôi mắt nhỏ của Trần Hi đã sớm phát sáng rồi. Lúc này Lâm Thiển Y không cùng đi với Hạ Minh Duệ mà là cùng với Lâm Na còn có Trần Hi bọn họ ở cùng một chỗ.

Từ khi Lâm Thiển Y đi theo Hạ Minh Duệ đến Tổng công ty làm, cơ hội gặp mặt giữa cô cùng Lâm Na, Trần Hi có thể đếm trên đầu ngón tay.

Dù rằng như vậy, bọn họ cũng biết quan hệ giữa Lâm Thiển Y và Hạ Minh Duệ. Dù sao Hạ Minh Duệ cũng đã chính miệng thừa nhận Lâm Thiển Y là vị hôn thê của anh.

Ba người tay dắt tay, đưa thiệp mời cho nhân viên bảo vệ, vẻ mặt cao hứng lên du thuyền.

"Này, tớ nói này, thật sự là không nhận ra nha, Tiểu Thiển của chúng ta lại quyến rũ được cậu chủ lãnh khốc Hạ Minh Duệ! Quả là mở mang đầu óc mà!"

Lâm Na cười trêu ghẹo. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài phết đất màu hồng, phối hợp với dáng người cao gầy của cô, mái tóc dài gợn sóng, cả người toả ra hơi thở thành thục, nhất là đôi môi đỏ sẫm được tô son kia, Lâm Thiển Y nhìn mà có chút cảm giác rung động lòng người. Còn có cổ chiếc váy dài trễ xuống thiếu chút nữa che không hết được đôi gò bồng đảo của cô.

Trần Hi thẳng thừng trợn mắt ghen tị với Lâm Na nóng bỏng, cùng với yêu nghiệt này ở một chỗ, hoàn toàn che mất ánh sáng của bản thân. Biết làm sao đây, cô không cao như Lâm Na, cũng không có khuôn mặt xinh đẹp với khí chất trong trẻo mà lạnh lùng như Lâm Thiển Y. Bản thân cô thuộc loại người vừa đứng trong đám người liền không có chút gì nổi bật.

Cô rất nhiều lần muốn thoát khỏi ma trảo của Lâm Na, truy tìm mỹ nam của chính mình, bất đắc dĩ lại bị Lâm Na dính sát sàn sạt.

"Được rồi, Tiểu Trần Hi, ở chung với tụi chị đi, khi nào gặp được anh chàng mình thích các chị em sẽ giữ cửa cho, bớt cho em bị người khác lừa!”

Vẻ mặt Lâm Na cười duyên, Trần Hi thì trong lòng âm thầm khinh bỉ. Này nha, ngoài miệng nói thì thật dễ nghe, không chừng lại lôi kéo cô đến làm nền thôi. Có điều Trần Hi tựa hồ cũng nhận lệnh, ai bảo cô không cẩn thận kết bạn với người nào đó làm chi. Không biết nhìn người đó mà.

Một vài người bước trên tấm thảm đỏ đẹp đẽ quý giá để đi tới du thuyền, nơi nơi đều có thể nhìn thấy bảo vệ, xem ra Hạ Trí Vũ tương đối coi trọng hôn lễ này.

Vài người tuỳ ý đi bộ một vòng trên du thuyền, trong tay Lâm Na cầm một ly rượu đỏ, dựa vào mạn thuyền, gió biển thổi bay mái tóc gợn sóng của cô, quả thật là một phen phong tình. 

Mà Trần Hi đã sớm bị chiếc du thuyền xa hoa này làm cho líu lưỡi không thôi.

Chiếc thuyền cao cấp này đại khái có 5 tầng, lúc này bọn họ đang ở tầng thứ 3, nghe nói hôn lễ sẽ được cử hành tại tầng thứ 3.

Tóc Lâm Thiển Y được búi lên đơn giản, cao quý thanh lịch lại không mất sự trong trẻo lạnh lùng.

Giờ phút này cô đưa lưng về phía biển lớn, gió biển thổi bay làn váy, có cảm giác nhẹ nhàng phiêu diêu, xung quanh không ít quý ông độc thân không khỏi dừng chân, có thể là vì Lâm Na kinh nghiệm tràn trề nhiệt tình, cũng có khi là vì Lâm Thiển Y khí chất trong trẻo lạnh lùng động lòng người. 

Chỉ có Trần Hi một bộ dáng chưa từng trải việc đời, đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng xem cái này, sờ sờ cái kia, lâu lâu lại bật ra vài tiếng cảm thán.

"Trời ạ, cuộc sống của người có tiền thực sự tuyệt vời. Lúc nào thì mới có đại gia nhìn trúng tớ chứ? Lúc đó cho dù chết cũng cam tâm rồi!"

“Cẩn thận coi chừng toàn thổ không phải hào!” 

Lâm Thiển Y lành lạnh đáp lại một câu, cũng không thể nói rõ là cảm giác gì, rõ ràng là tới tham gia hôn lễ nhưng mà cô không có một chút cảm giác vui vẻ nào.

Lúc hôn lễ bắt đầu, Hoa Tiểu Mạn toàn thân mặc một chiếc áo cưới đẹp đẽ sang trọng tinh xảo, trên mặt tràn đầy hạnh phúc mỉm cười. Vẻ mặt ái mộ nhìn người đàn ông bên cạnh đang nắm cánh tay mình, trong mắt tràn đầy ánh sáng hạnh phúc.

"Wow, Hạ Trí Vũ thật sự rất đẹp trai nha, chỉ tiếc lại cưới một người phụ nữ như vậy!"

Trần Hi ngơ ngác uống rượu trong tay mình, ánh mắt không chớp chăm chú nhìn Hạ Trí Vũ.

Lâm Na chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gõ lên đầu cô một cái.

"Cậu đó! Háo sắc!"

Trần Hi quay đầu ảo não trừng mắt nhìn Lâm Na một cái.

"Đánh tớ làm gì? Nhìn trai đẹp là phạm pháp rồi hả?"

Lâm Na quay mặt qua chỗ khác, cô không quen biết cô ấy. Quá doạ người rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.