Mà Hạ Minh Duệ giống như chưa được thoả mãn, muốn cô một lần lại một lần, mãi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Ngay sau đó là giọng nói mềm mại dò xét của Ôn Hinh.
"Anh Duệ? Tiểu Thiển? Hai người đang làm gì vậy? Mau xuống ăn cơm đi. Chú cùng anh Vũ đã về rồi, đang chờ hai người đó!"
Hạ Minh Duệ thở hổn hển, từ trước người Lâm Thiển Y ngẩng đầu lên.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Thiển Y một cái, trong mắt là ý cười không tan được. Lâm Thiển Y hung hăng lườm anh một cái, toàn thân trắng nõn nà giống như trứng tôm bị nấu chín.
"Biết rồi, bọn anh xuống liền!"
Giọng nói rõ ràng mang theo tiếng thở nhẹ của Hạ Minh Duệ từ bên trong truyền ra, Ôn Hinh hồ nghi đem đầu tiến sát cạnh cửa, nhưng mà động tĩnh gì cũng không nghe được, cặp mắt tối đen trong suốt như lưu ly của cô mở to chớp chớp, ẩn hiện sự âm trầm.
Khi Hạ Minh Duệ ôm cả người Lâm Thiển Y đẩy cửa ra mới phát hiện Ôn Hinh vẫn đang đứng bên cạnh cửa.
Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức mỉm cười ngọt ngào.
"Anh Duệ, Tiểu Thiển, mau xuống dùng cơm thôi, đồ ăn nguội mất!"
"Ừ, đi thôi!"
Hạ Minh Duệ nhàn nhạt lên tiếng, kéo Lâm Thiển Y đi xuống lầu. Ôn Hinh đi sau lưng bọn họ, trong mắt hiện lên sự ghen ghét.
Lúc này Hạ Minh Duệ đã đổi sang một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản, trông rất nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-dai-nhan-xin-dung-buoc/2753787/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.