Chương trước
Chương sau
Ôn Hinh đi theo Ôn Uyển Thiến vào phòng ngủ của bà, Ôn Uyển Thiến quan tâm rót cho cô một ly nước trái cây mới ép xong. Ôn Hinh cầm trong tay ngồi trên ghế sofa, từ từ uống.

"Cô, cô tìm con có chuyện gì?"

Đối với Ôn Uyển Thiến, Ôn Hinh hết sức tôn trọng, bởi vì cô vốn là con gái riêng của nhà họ Ôn. Từ nhỏ đã bị hai chị của mình khi dễ, duy chỉ có người cô này thường xuyên đón cô sang nhà họ Hạ, cô mới có thể quen biết hai anh em xuất sắc là Hạ Minh Tứ và Hạ Minh Duệ.

Anh Tứ đối với cô rất tốt, luôn dịu dàng săn sóc, mỗi lần lại khiến cho cô đắm chìm trong sự dịu dàng của anh không cách nào thoát ra được.

Anh Duệ tuy người có chút lạnh lùng, có chút bá đạo, đôi khi ở trước mặt Hạ Minh Duệ cô cũng phải nơm nớp lo sợ. Cô cũng đoán không ra trong lòng Hạ Minh Duệ rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Nhưng mà Hạ Minh Duệ cùng Hạ Minh Tứ đều đối với cô rất tốt, khoảng thời gian đó cô cảm thấy bản thân cực kỳ hạnh phúc, mặc dù cha và mẹ kế không thích cô, nhưng mà cô có 2 người anh trai thật tình yêu thương cô, còn có một người cô đối xử cực kỳ dịu dàng, mới khiến cho cô cảm nhận được nhiều ấm áp như vậy.

"Ôn Hinh à!"

Ôn Uyển Thiến đột nhiên nắm tay đang cầm ly của Ôn Hinh, giọng nói có chút thành khẩn.

"Dạ!"

Ôn Hinh ngoan ngoãn lên tiếng, bộ dáng cực kỳ nhu thuận.

"Con yêu thằng nhóc Hạ Minh Duệ kia phải không?"

Cặp mắt xinh đẹp của Ôn Uyển Thiến thâm sâu nặng nề, bà nhìn thấy Ôn Hinh lớn lên xinh đẹp động lòng người, trong mắt thoáng hiện chút ám muội.

"Cô?"

Ôn Hinh chớp chớp đôi mắt to màu đen, có chút khó hiểu, cô đột nhiên hỏi cô chuyện này làm gì? Dường như bị nói trúng tâm sự, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng ửng đỏ, rất là đáng yêu.

"Nếu con yêu nó thì cứ nói thẳng với cô, cô sẽ giúp con!"

Ôn Uyển Thiến lại một lần nữa thâm thuý mở miệng, trên khuôn mặt xinh đẹp toàn bộ là sự yêu thương quan tâm của người lớn đối với con nhỏ.

"Dạ, yêu!"

Nghe được Ôn Uyển Thiến nói sẽ giúp mình, Ôn Hinh không khỏi thẹn thùng gật đầu. Cô là cực kỳ yêu anh Duệ!

"Cô, nhưng mà..."

Lúc ban đầu tuy có khó xử nhưng sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hinh lập tức thay đổi thành sầu khổ, cô có chút mờ mịt chăm chú nhìn Ôn Uyển Thiến ở trước mặt.

"Con nhóc con đó, yêu là yêu, còn nhưng nhị gì nữa?"

Ôn Uyển Thiến oán trách nhìn cô một cái, dường như bất mãn với bộ dáng sợ sệt cùng ấp a ấp úng của cô.

"Nhưng mà anh Duệ chẳng phải đã có vị hôn thê sao? Hơn nữa Tiểu Thiển vẫn cùng anh Duệ ở chung một chỗ, con..."

Ôn Hinh đặt ly xuống, hai tay gắt gao nắm chặt lại, hàm răng cắn cắn đôi môi hồng, một đôi mắt bồ câu giờ phút này đã nhòe đi, dường như lòng đầy uỷ khuất.

Khi nghe đến cái tên Lâm Thiển Y, trong thoáng chốc Ôn Uyển Thiến lại trở nên trầm mặc, ánh mắt của bà rất nhanh sau đó trở nên sắc bén.

"Ôn Hinh, hôm nay cô tìm con là vì chuyện này! Cô nghĩ không chỉ là cô, mà ngay cả con cũng chỉ mong sao cho người đàn bà Lâm Thiển Y kia rời đi sớm một chút có đúng không?"

"Nhưng mà Tiểu Thiển cô ấy... hình như cũng yêu anh Duệ thì phải? Hơn nữa, anh Duệ giống như cực kỳ để ý cô ta, con không biết trong lòng anh ấy rốt cuộc còn có con không nữa!"

Ôn Uyển Thiến dường như có ý định đuổi Lâm Thiển Y đi, còn  Ôn Hinh thì chỉ mong sao người phụ nữ Lâm Thiển Y kia sớm biến mất, nhưng ngoài mặt lại giả bộ này nọ.

"Ôn Hinh, con cần phải hiểu cho rõ, nếu người phụ nữ kia không rời đi, như thế anh Duệ của con sẽ là của người khác, chẳng lẽ con tình nguyện sao?"

Đôi mắt như hai viên ngọc lưu ly của Ôn Uyển Thiến chớp động, mờ ảo, bà thẳng tắp nhìn Ôn Hinh đang không ngừng đấu tranh trước mặt, đáy lòng cười lạnh.

"Con, con yêu anh Duệ. Con vẫn muốn cùng với anh ấy, nhưng mà..."

Ôn Hinh ngước đôi mắt to đầy nước, điềm đạng đáng yêu nhìn chằm chằm Ôn Uyển Thiến.

"Ôn Hinh, con phải nhớ, một người phụ nữ muốn đoạt được một người đàn ông, tâm phải ngoan độc!"

"Ngoan độc?"

Ôn Hinh thì thào nhắc lại, trong mắt thoáng hiện sự sắc bén rồi lại biến mất.

"Đúng vậy! Muốn đuổi Lâm Thiển Y đi, bây giờ là cơ hội tốt!"

"Cơ hội gì ạ?"

Ôn Hinh mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cô mình. Cô kỳ thật vẫn biết, người cô này vẻ ngoài dịu dàng xinh đẹp nhưng bên trong lại cất giấu tâm tư lạnh lùng, máu lạnh.

"Bây giờ Lâm Thiển Y đang nằm viện, đó là cơ hội của con!"

Ôn Uyển Thiến thâm sâu liếc Ôn Hinh một cái, đến khi Ôn Hinh toàn thân không được tự nhiên mới thu hồi lại ánh mắt sắc bén của mình.

"Con phải thừa dịp Lâm Thiển Y nằm viện mà nhân cơ hội này leo lên giường của Hạ Minh Duệ, tốt nhất là mang thai con của nó, như vậy cho dù Lâm Thiển Y không muốn rời đi cũng không được. Ít nhất con có mang đứa bé nhà họ Hạ chúng ta, như vậy quả thực mà nói, ít nhất chú của con sẽ không nhẫn tâm nhìn con như vậy, đến lúc đó..."

Ôn Uyển Thiến lộ ra một nụ cười tràn ngập mưu mô sâu xa.

"Như vậy thật sự có thể sao?"

Ôn Hinh khó hiểu trừng mắt nhìn, có chút chần chờ.

Có lẽ đây thật sự là một kế sách tốt, cô nhìn ra được anh Duệ vẫn để ý tới mình. Nếu cô thật sự mang thai con anh, như thế...

Khi đó, cho dù anh Duệ có thích Lâm Thiển Y, cũng không thể không nể mặt đứa con trong bụng cô.....

Nghĩ vậy, trong mắt Ôn Hinh hạ quyết tâm, vì anh Duệ cô liều mạng vậy. Ai cũng đừng hòng cướp đi anh Duệ từ tay cô. Người nào cũng không được.

Ôn Uyển Thiến hài lòng nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của Ôn Hinh.

"Phải rồi, Ôn Hinh, gần đây con giúp cô lưu ý Hạ Minh Duệ một chút nhé, nhất là những người lạ xuất hiện bên cạnh nó."

"Hả? Lời này của cô có ý gì?"

Ôn Hinh khó hiểu, từ trong suy nghĩ vừa rồi khôi phục lại tinh thần, mở to mắt nhìn.

"À... Minh Duệ đứa nhỏ này dù sao cũng đã bỏ đi 3 năm, cô chỉ muốn biết thêm về nó, sau này đối với nó tốt thêm chút nữa. Con phải biết, gần đây quan hệ của nó với chú con đang căng thẳng, chúng ta muốn hiểu rõ hơn cuộc sống của nó, vậy thì trước hết phải bắt đầu từ bạn bè của nó!"

"Thì ra là vậy. Con sẽ lưu ý."

Ôn Hinh từ trên ghế đứng lên, dường như đã thông suốt, mà ý cười của Ôn Uyển Thiến trước sau vẫn như một, trong đôi mắt vẫn tràn đầy sự yêu thương nhìn cô.

"À, đúng rồi, con biết bên người anh Duệ có một người tên Lộ Phi, hình như là bạn tốt của anh Duệ. Con chưa từng thấy qua anh Duệ lại có quan hệ tốt như vậy với ai!"

"Ồ! Thật không?"

Con ngươi Ôn Uyển Thiến loé lên, không biết suy nghĩ cái gì.

"Ừ, thôi được rồi. Con trở về nghỉ ngơi đi, nhớ phải nghỉ ngơi cho thật tốt đó!"

"Dạ, con biết rồi!"

Ôn Hinh nở nụ cười tươi với Ôn Uyển Thiến, lúc này mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Sau khi Ôn Hinh trở về phòng mình, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. Cô nhất định phải tranh thủ lúc Lâm Thiển Y nằm viện triệt để đem anh Duệ biến thành của chính mình.

Còn về phần Ôn Uyển Thiến, sau khi Ôn Hinh rời đi, bà lập tức gọi điện cho Hạ Trí Vũ, để cho anh nhanh chóng đi điều tra thân phận của người tên Lộ Phi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.