Chương trước
Chương sau
Cũng không biết bây giờ Ôn Hinh và Lâm Thiển Y, người nào chiếm vị trí quan trọng trong lòng Hạ Minh Duệ nhỉ?

Dọc theo đường đi Hạ Minh Duệ từng tưởng tượng ra rất nhiều tình huống khi gặp Lâm Thiển Y, anh nghĩ tới khả năng lạnh lùng chống đỡ, hay như phẫn nộ gằm thét, chỉ là không nghĩ tới cái người phụ nữ đáng giận kia cư nhiên bị bọc thành một cái bánh chưng, lẻ loi nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh khiến cho anh đang phẫn nộ trở nên hồ đồ.

Nhìn thấy Hạ Minh Duệ, Hạ Trí Vũ tao nhã từ trên ghế đứng dậy.

"Em đến rồi! Vậy chuyện trong này liền giao cho em, anh đi thăm Ôn Hinh đây!"

Trên mặt Hạ Trí Vũ không khó nhận ra sự mệt mỏi, khuôn mặt tuấn tú rõ ràng có thể thấy được vành mắt đen. Rõ ràng là mấy ngày nay Hạ Trí Vũ đều trải qua không tốt lắm.

Hạ Minh Duệ liếc mắt nhìn Lâm Thiển Y đang nằm trên giường, trong mắt chợt loé lên sự tàn bạo, người phụ nữ này như thế nào lại biến thành như vậy rồi? Đây hẳn không phải vì đẩy Ôn Hinh xuống lầu, chính mình lại làm mình bị thương nặng như vậy, để tranh thủ sự đồng tình của anh chứ?

"Cô ấy bị sao vậy? Bị thương ở đâu?"

Hạ Minh Duệ nhàn nhạt hỏi, nhưng mà khó có thể bỏ qua khí tức âm lãnh tản ra xung quanh anh.

"À, đầu bị va chạm, chảy không ít máu, khi đó còn hôn mê nữa. Còn có bắp đùi chân trái có dấu hiệu gãy xương, bác sĩ đã kiểm tra qua cho cô ấy, cũng đã bó bột, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao!"

Hạ Trí Vũ lấy áo khoác tây trang vắt ở trên ghế lên, đi tới vài bước lại đột nhiên dừng lại. Anh quay đầu, sâu xa liếc nhìn Hạ Minh Duệ một cái.

"Anh nói này, đàn ông có nhu cầu là lẽ hiển nhiên, nhưng mà em cũng không tất yếu phải chơi đùa ngoan độc như vậy chứ?"

Nói xong Hạ Trí Vũ lại như cười như không đưa mắt nhìn Lâm Thiển Y trên giường bệnh, dù là hôn mê nhưng hàng lông mày vẫn cau chặt như trước.

Nhưng mà Hạ Trí Vũ hình như lại cảm thấy mình thổi lửa chưa đủ lớn, vì vậy anh cúi đầu, cọ cọ mũi mình, vẻ mặt có chút đăm chiêu, sau đó ngẩng đầu cũng không quản sắc mặt Hạ Minh Duệ giờ phút này có bao nhiêu khó coi, nói.

"À, còn nữa, ít nhất em xong việc cũng nên mặc quần áo lại cho cô ấy chứ. Em như vậy thật sự không tốt chút nào. Nếu không phải anh tới kịp thời, con mèo hoang này của em chỉ sợ bị em đùa chết rồi! Lúc anh ôm cô ấy tới bệnh viện, cô ấy chỉ còn một hơi thở thôi!"

Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Minh Duệ đang bị đè nén đến đáng sợ, đôi con ngươi đen nhánh dậy sóng mãnh liệt, tựa như sắp nổi bão lớn.

Ánh mắt đánh giá của Hạ Trí Vũ như có như không quan sát Hạ Minh Duệ. Trước kia anh chỉ cảm thấy đứa em này của mình có chút bất cần đời, nhưng không nghĩ tới nó cư nhiên còn có sở thích này! Thật sự là không thể đánh giá người bằng vẻ bề ngoài mà!

"Em đó, kiềm chế chút đi, con mèo hoang này của em trên người dấu vết rất nhiều nha. Bác sĩ nói hôm qua cô ấy mới ra viện, hôm nay lại vào, lúc đó lại còn mắng cho anh một trận, nói anh như thế nào lại không biết thương tiếc phụ nữ!"

Đột nhiên, Hạ Trí Vũ kề sát vào Hạ Minh Duệ, một tay vỗ lên bả vai Hạ Minh Duệ.

"Em xuống tay cũng không cần phải ngoan độc vậy chứ? Bác sĩ nói dạ dày cô ấy xuất huyết, hôm qua tình trạng cũng không nghiêm trọng như vậy, hôm nay thì nặng hơn không ít, bây giờ còn phát sốt cao, tiếp tục như vậy, người này không chịu nổi a, anh nghĩ tới mà đau lòng!

Hơn nữa, nếu em cũng không có cách ăn nói với Ôn Hinh, chi bằng đưa người cho anh, anh sẽ chiếu cố cô ấy thật tốt!"

"Anh nói cái gì? Cô ấy ngày hôm qua vào bệnh viện?"

Sao lại thế này?

Hạ Minh Duệ với đôi mắt âm u khiến người ta đoán không ra anh suy nghĩ gì.

"Anh làm sao mà biết? Chuyện này phải hỏi chính em chứ? Em cũng không biết, người khác làm sao có thể biết?"

Hạ Trí Vũ nhún vai, từ chối cho ý kiến, sau đó anh vỗ vỗ bả vai Hạ Minh Duệ.

"Thôi được rồi, cũng không còn sớm, anh đi thăm Ôn Hinh, trời cũng sắp sáng rồi!"

Không thấy Hạ Minh Duệ trả lời, Hạ Trí Vũ cũng không để ý. Nó vốn là cái dạng này mà.

Khi nào thì Hạ Trí Vũ đi, Hạ Minh Duệ cũng không có tâm tư tìm tòi nghiên cứu. Anh chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn cô gái với khuôn mặt tái nhợt trên giường bệnh kia.

Đôi con ngươi đen nhánh giống như ngôi sao loé sáng, hư ảo.

Sau một lúc lâu, Hạ Minh Duệ mím môi, biểu tình trên mặt từ đầu tới cuối đều nhàn nhạt, có chút âm u, khiến người ta đoán không ra giờ phút này trong lòng anh đang nghĩ gì.

Anh kéo ghế mà Hạ Trí Vũ đã ngồi ở một bên qua, vô cùng tao nhã ngồi xuống.

Ở cự ly gần, khuôn mặt Lâm Thiển Y trắng xanh gần như trong suốt. Anh không khỏi âm thầm đánh xuống giường một cái, thầm mắng một tiếng.

Chết tiệt mà!

Nếu tối hôm nay không có Hạ Trí Vũ, người phụ nữ này có phải hay không sẽ biến mất?

Thế nhưng sự hoảng sợ cùng nỗi sợ hãi mất mát trong tim anh là sao?

Người phụ nữ này không thể để anh an tâm được chút nào ư?

Còn nữa, thương tổn trên người cô rốt cuộc là do đâu mà ra? Người phụ nữ này lại không mặc quần áo liền té xỉu trong phòng tắm nhà mình vậy ư?

Lúc này anh cũng không còn tâm tư để suy nghĩ lời Hạ Trí Vũ nói khi nãy, giờ phút này trong mắt anh chỉ có người phụ nữ bị thương trước mặt này thôi.

Ánh mắt Hạ Minh Duệ nhìn đến vết thương trên đầu của Lâm Thiển Y, ánh mắt tối đi. Tầm mắt nhìn tới chân trái bó bột của cô, trong lòng một ngọn lửa giận bốc lên.

Người phụ nữ này tự mình hại mình sao chứ?

"Anh Duệ..."

Đúng lúc này, Ôn Uyển Thiến cùng Hoa Tiểu Mạn một trái một phải dìu Ôn Hinh đi đến.

Hạ Minh Duệ quay đầu, nhìn thấy sắc mặt trắng xanh y như vậy của Ôn Hinh, một đôi mắt bồ câu ngây thơ loé sáng, lại mang theo chút ít ưu thương cùng buồn bã.

"Ôn Hinh, sao em lại tới đây?"

Hạ Minh Duệ nhíu mày, bất mãn đứng dậy. Hoa Tiểu Mạn cực kỳ tự giác nhường chỗ cho Hạ Minh Duệ.

Hạ Minh Duệ ôm Ôn Hinh vào lòng, trong mắt không cách nào che giấu đau lòng cùng dịu dàng.

"Em nghe anh Vũ nói Tiểu Thiển cô ấy bị thương phải không? Em có chút lo lắng cho cô ấy, nên tới đây thăm!"

Ôn Hinh thuận theo nép vào lòng Hạ Minh Duệ, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người người đàn ông này, cô không khỏi tham luyến hít sâu, trên mặt vẫn là biểu hiện quan tâm, yếu ớt.

Hoa Tiểu Mạn không đồng ý nhìn Ôn Hinh một cái, cảm thấy Lâm Thiển Y người phụ nữ như vậy hoàn toàn là gieo gió gặt bão, cũng do Ôn Hinh tâm tính thật tốt. Nếu đổi lại là cô, cô bất quá một cước đạp cho Lâm Thiển Y tỉnh dậy, nếu không cô không phải Hoa Tiểu Mạn.

"Em đó!"

Hạ Minh Duệ cưng chìu nhéo cái mũi nhỏ của cô, không biết nên nói cái gì thì được.

"Đúng rồi, anh Duệ, Tiểu Thiển cô ấy không sao chứ?"

Ôn Hinh chớp chớp đôi mắt to ngập nước, cái đầu nhỏ từ trong lòng Hạ Minh Duệ thò ra nhìn về phía giường bệnh Lâm Thiển Y.

"Cô ấy ư, không chết được! Em không cần lo lắng, chỉ cần trở về nghỉ ngơi thật tốt là được!"

"Không được, một mình Tiểu Thiển ở trong đây sẽ rất cô đơn, em ở lại cùng cô ấy, cùng anh Duệ ở một chỗ!"

Ôn Hinh có chút làm nũng dậm chân, bĩu môi, khẩn cầu nhìn chằm chằm Hạ Minh Duệ.

Từ lúc Hạ Minh Duệ rời khỏi phòng bệnh của cô, trong lòng cô liền vẫn không thoải mái, cực kỳ lo sợ nghi hoặc. Cô đoán chừng Hạ Minh Duệ nhất định là đi tìm Lâm Thiển Y. Quả thật không cam lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.