Chương trước
Chương sau
Lời tiếp theo Hạ Minh Duệ không hoàn toàn nói ra miệng, nhưng mà anh biết Ôn Hinh hiểu.

"Nếu em muốn đổi đến phòng khác để phát triển, có thể đi tìm Hạ Trí Vũ, ở chỗ anh chỉ có ăn không rồi chờ chết thôi!”

Nếu là người khác, anh sẽ chẳng lãng phí nước miếng như vậy, người khác cùng anh có quan hệ gì chứ? Thế nhưng người nọ lại là Ôn Hinh, anh liền không thể không thận trọng suy xét. Dù sao anh không thể làm chậm trễ tiền đồ của Ôn Hinh, đúng không?

"Không cần, em thích ở đây!"

Cô thích ở cùng một chỗ với Hạ Minh Duệ.

"Vậy tuỳ em, nếu sau này em phát hiện em không hợp với chỗ này, cứ nói với anh! Anh sẽ tìm một vị trí khác tốt hơn cho em!"

"Ừ, được, em tin anh!"

Vẻ mặt Ôn Hinh khi nhìn Hạ Minh Duệ vô cùng dịu dàng, bao hàm quyến luyến vô hạn.

"À, đúng rồi Ôn Hinh, nếu không có việc gì thì em ra ngoài đi, tối hôm qua anh ngủ không ngon, muốn ngủ bù, nhớ rõ đừng nói cho anh Vũ của em nha!"

"Nhưng mà..."

Cô muốn anh cố gắng học tập việc quản lý công ty, cô đã sớm từ chỗ cô biết được anh Vũ dường như đã nắm chắc là người thừa kế nhà họ Hạ, đã như vậy, tương lai anh Duệ không thể tiếp quản nhà họ Hạ, ít nhất anh cũng phải là một người có thành tích chứ? Không thể cả ngày vô công rồi nghề được.

Không đợi cô mở miệng, Hạ Minh Duệ thuận tiện khoát tay, cả người nằm ngửa ở trên ghế, hai chân gác trên bàn làm việc, hai mắt nhắm lại, bộ dáng muốn ngủ.

Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, đóng cửa lại cho Hạ Minh Duệ.

Trên thực tế cho dù làm thư ký hay trợ lý cho Hạ Minh Duệ đều có văn phòng riêng cho mình.

Trước kia khi Ôn Hinh chưa trở về, Lâm Thiển Y vẫn thuận tiện ở trong phòng làm việc của Hạ Minh Duệ.

--- ------ ---

Lâm Thiển Y ngừng xe xong thì bắt thang máy, nhìn thấy tư thế ngủ của Hạ Minh Duệ khiến cho người ta không nói được lời nào.

Lâm Thiển Y khoanh tay dựa ở trên cửa, con ngươi trong suốt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm Hạ Minh Duệ.

Thực tế thì Hạ Minh Duệ cũng không có ngủ, huống chi lúc Lâm Thiển Y mở cửa tiếng động lại lớn như vậy, cho dù ngủ thiếp đi cũng bị làm cho giật mình tỉnh dậy.

Hạ Minh Duệ bỏ chân đang gác trên bàn xuống, híp mắt liếc Lâm Thiển Y một cái, sắc mặt không tốt chút nào.

"Lần sau nhớ gõ cửa trước khi vào!"

Cắt!

Lâm Thiển Y trợn trừng mắt, anh hẳn là sợ chuyện xấu mình làm bị phát hiện nha.

Cô trước đây sao không phát hiện người này có cái sở thích này nha? Khổ thân cô còn tưởng rằng Hạ Minh Duệ anh là một Tổng giám đốc tận tuỵ, hóa ra bất quá chỉ là con ông cháu cha bên ngoài tô vàng nạm ngọc thôi.

"Anh ngủ tiếp hay là muốn uống cà phê?"

Trước khi chưa vào tập đoàn Hạ thị, thời điểm Hạ Minh Duệ vẫn còn là một Tổng giám đốc của công ty chi nhánh kia, anh có thói quen là trước khi làm việc phải uống một ly cà phê.

Có điều hiện tại hình như không cần.

Hạ Minh Duệ ngồi dậy, xoa xoa mi tâm, tiếng nói có phần trầm.

"Cho anh một ly cà phê trước đi!"

Lâm Thiển Y nhìn Hạ Minh Duệ liếc mắt một cái, có chút kinh ngạc, cô còn tưởng anh sẽ chọn tiếp tục ngủ. Đang định đứng dậy đi chuẩn bị cà phê, bất đắc dĩ lại bị một giọng nói khác giành trước.

"Tiểu Thiển, để tôi làm cho, dù sao tôi là người mới cũng không có việc gì làm!"

Ly cà phê trên tay Lâm Thiển Y bị Ôn Hinh cướp lấy.

Lâm Thiển Y vừa định nói không cần, lại phát hiện Ôn Hinh đã cầm ly cà phê đổ nước vào, vừa vặn lúc này điện thoại di động của Lâm Thiển Y vang lên.

Lâm Thiển Y bất đắc dĩ nhìn Hạ Minh Duệ một cái, bắt điện thoại.

"Tiểu Thiển, em người phụ nữ nhẫn tâm! Em thật sự là mặc kệ tôi sao? Tôi sớm mệt chết rồi đây, rất đáng thương!"

Lâm Thiển Y bị giọng nói ai oán của Mộc Nam làm cháy khét lẹt nhưng sao cô lại cảm thấy lạnh như vậy a?

"Có chuyện gì?"

Lâm Thiển Y giúp Hạ Minh Duệ đóng cửa lại, đi ra ngoài.

Đối với Mộc Nam, tâm tình Lâm Thiển Y có chút phức tạp, đương nhiên cô cũng sẽ không ngu xuẩn tới mức cho rằng Mộc Nam thích mình. Thông qua khoảng thời gian quen biết khi trước, cô xem như rõ ràng, Mộc Nam này chính là một dân chơi lão luyện.

Thường xuyên đổi bạn gái, không phải người mẫu thì là diễn viên nổi tiếng, dù sao kiểu nào cũng có.

Bất qua Mộc Nam cũng có tư cách dân chơi. Bản thân có bộ dáng cao lớn anh tuấn, gần đây giới truyền thông không biết thế nào truyền tới một số tin tức vụn vặt, nói bản thân Mộc Nam cũng là con ông cháu cha, nhà giàu vô cùng.

Cho nên, bình thường Mộc Nam không cần phải tốn tâm tư đi tìm phụ nữ, những người phụ nữ chân ướt chân ráo mới vào ngành vì để nổi danh đều sẽ tới nịnh bợ anh. Lâm Thiển Y có khi cảm thấy ông trời thật không công bằng, Mộc Nam vốn là có khuôn mặt đẹp trai tới thần còn phải ghen ghét, chỉ bằng khuôn mặt này, nếu anh thật sự muốn cũng không hề thiếu những quý bà nguyện ý bao nuôi anh.

Vậy còn chưa tính, cái tên đó bản thân trong nhà lại có nhiều tiền? Làm sao có thể như vậy?

Mà Lâm Thiển Y cũng đã nhìn ra, Mộc Nam này ai đến cũng không cự tuyệt. Tương đối bác ái.

Không biết bao nhiêu cô gái đã ngã quỵ trong tay anh, thế mà những người phụ nữ này lại không oán không hối, đến như giáo mác. Dường như là nếu có thể cùng Mộc Nam một đêm, đó cũng là vinh dự vô cùng.

Lúc làm trợ lý cho Mộc Nam, cô còn phải thuận tiện canh chừng giúp anh.

"Không có việc gì thì không thể gọi em sao? Đây quả thật khiến người ta đau lòng mà!"

"Có việc thì nói, có rắm thì phóng! Đừng dài dòng!"

"Haizz, tôi muốn hỏi là, nghe nói mấy ngày trước em và Hạ Minh Duệ bị thương phải không? Không sao chứ?"

"Anh đây là đang quan tâm ư?"

Lâm Thiển Y trợn trừng mắt, phản xạ của tên này cũng nhanh quá chứ hả? Anh ấy đã xuất viện rồi có được không? Hơn nữa biểu đạt sự quan tâm gì gì đó không phải là ngay lúc chuyện vừa xảy ra sao? Nói thí dụ như đi bệnh viện thăm bọn họ, mua quà tặng các thể loại?

Vừa nhìn liền biết không có thành ý gì!

"Đương nhiên, nghe nói em gặp chuyện khiến mặt mũi tôi bị doạ tới trắng bệch!"

"Vậy ư?"

Khoé môi Lâm Thiển Y nhếch lên nụ cười lạnh.

"Tôi nhớ rõ lúc tôi gặp chuyện không may ngôi sao lớn Mộc Nam hình như cũng có mặt tại hiện trường thì phải? Mà còn khéo là tôi đích thân thấy anh cùng một người đẹp nào đấy ở cùng một chỗ nữa nha."

Âm cuối Lâm Thiển Y kéo thật dài, ý tứ khác không cần nói cũng biết. Làm ơn, nói dối cũng cần phải tập trước chứ phải không?

"Khụ khụ, em nhìn lầm rồi chăng?"

Đều đã nói đến vậy, người nào đó còn cố tình nguỵ biện.

"Tôi có việc rồi, không còn gì nữa thì cúp máy đó!"

Lâm Thiển Y cũng không có thời gian quan tâm tới vị tình thánh này. Cho dù không có việc gì, cũng có thể đi ngủ hoặc là chơi game cũng được.

Vì thế Lâm Thiển Y cực kỳ quyết đoán cúp điện thoại.

"Này? Tôi còn chưa nói xong mà. Em như vậy thật khiến người đau lòng nha!"

Điện thoại của cô đã cúp, giọng nói này từ đâu xuất hiện vậy? Ai có thể nói cho cô biết không?

Lâm Thiển Y chậm chạp xoay người.

Ở phía sau, Mộc Nam một thân trang phục khéo léo, vừa vặn làm tôn lên vóc người thon dài của anh, không thể không nói trời sinh anh chính là một móc treo quần áo. Giống như bộ quần áo nào khoác lên người anh đều có thể khiến cho người hoa mắt si mê.

Lâm Thiển Y không khỏi ở trong lòng đem anh so sánh cùng Hạ Minh Duệ, cô bất đắc dĩ phát hiện, hai người này thật tương xứng a, đương nhiên hai người bọn họ một điểm tốt cũng không có.

Aizz! Đây là đạo lý gì thế!

"Nhớ tôi không?"

Mộc Nam hất khuôn mặt tuấn tú lên, ánh mắt đào hoa long lanh, khoé miệng nở nụ cười đẹp, sáng rực nhìn chằm chằm cô.

"Nhớ cái đầu anh đó!"

Rãnh như vậy thật đúng là không bằng lên làm nhiệm vụ trong game, thật là!

Lâm Thiển Y trợn mắt, không quan tâm tới anh, xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Mộc Nam trước một bước nắm tay giữ lại.

Lâm Thiển Y nghĩ muốn hất tay anh ra, nhưng càng là như vậy Mộc Nam càng nắm chặt. Ngay tại lúc Lâm Thiển Y chuẩn bị nổi bão, một giọng nói tò mò truyền tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.