Lâm Thiển Y cười khổ, phỏng chừng cả đời này cũng không mất mặt đến như vậy. Lúc ấy cô còn tưởng rằng không ai chú ý tới mình, cho nên sau khi tỉnh rượu, trong lòng có rối rắm một xíu nhưng chuyện này cũng coi như qua rồi, nhưng mà không nghĩ tới chuyện này lại bị anh thấy được.
Giờ phút này cô hận không đào được một cái lỗ để chui vô.
Mặc dù ý thức có chút mơ hồ, khả năng của cô thế nào chẳng lẽ cô không biết? Ngày đó nghĩ cũng không cần nghĩ, đó mà gọi là hát sao? Hoàn toàn là gào thét a, mà lại còn không đúng giọng!
Hồi lâu sau Lâm Thiển Y mới phản ứng lại, tên này thích đem cô ra trêu đùa mà!
"Mau ngủ đi! Đừng dài dòng!"
Rõ ràng Lâm Thiển Y âm trầm trợn mắt nhìn anh một cái, đẩy người vào trong phòng ngủ, sau đó cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Phía sau là tiếng kêu to đầy bất mãn của Mộc Nam.
"Này, tôi còn chưa ngủ, cô sao có thể đi?"
Lâm Thiển Y tiếp tục đi, không để ý tới anh.
"Như vậy không tính lương gì hết!"
Lúc này Lâm Thiển Y đã mở cửa cho nên Mộc Nam nói gì cô hoàn toàn là một câu cũng không nghe thấy.
--- -------
Lâm Thiển Y ra khỏi nhà Mộc Nam giống như một tên trộm.
Sau khi ra ngoài cô mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực.
Trời ơi, tại sao có thể như vậy?
Bọn họ cư nhiên ở chung một toà nhà.
Lâm Thiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-dai-nhan-xin-dung-buoc/2753649/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.