Lâm Thiển Y đang rướn cổ nhìn vào trong, giọng nói đột ngột vang lên doạ cô giật mình. Sau đó quay đầu, khi thấy rõ người trước mặt, đôi mắt to trong suốt trừng thật lớn.
"Tại sao lại là anh?"
"Tại sao không thể là tôi?"
Mộc Nam như cười như không nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đỏ lựng nhìn Lâm Thiển Y chừng chừng.
"Sao anh lại ở đây?"
Cô tức giận liếc Mộc Nam một cái.
"Lời này nên là tôi hỏi mới đúng? Chẳng lẽ cô đặc biệt tới gặp tôi?"
Mộc Nam nói xong cười càng lớn hơn, vẻ mặt sáng rỡ kia nhìn Lâm Thiển Y quả thật khiến cô muốn đấm cho một cái.
"Ha ha, đúng vậy a!"
Lâm Thiển Y ngoài cười nhưng trong không cười, đang lúc Mộc Nam nghe xong lời cô cười càng thêm khoa trương, cô lại nói thêm một câu.
"Mới là lạ!"
"Không phải chứ? Nói như vậy người ta sẽ rất thương tâm nha!"
Mộc Nam giả bộ uỷ khuất chớp mắt vài cái, ánh mắt tha thiết nhìn cô.
"Không đáng tởm người ta không chết nổi sao?"
Bả vai Lâm Thiển Y run lên, vẻ mặt không chịu nổi.
"Được rồi, nếu em yêu không thích thì anh không làm nữa!"
Mộc Nam ngưng cười, nghiêm trang nhìn cô, nhưng cô tại sao lại cảm thấy bộ dáng của anh như vậy càng thêm quái dị.
"Đừng, anh cứ tiếp tục cười đi!"
Lần này đổi lại Mộc Nam hết ý kiến, cô gái này đến tột cùng muốn làm gì a?
"Hả? Tôi nói này cô gái, cô tới đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-dai-nhan-xin-dung-buoc/2753643/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.