Có điều bốn người này vừa nhìn chính là trà trộn mà vào, trước không nói bắp thịt to khoẻ trên tay, chỉ là hình xăm trên cánh tay đã đủ doạ người.
Ánh mắt quay một vòng, Cố Hiểu Kha cũng giống cô, thậm chí miệng cùng mắt đều bị bịt kín.
"Này, các vị đại ca, các anh có thể lấy miếng vải rách bịt miệng và mắt cô ấy ra không?"
"Tao nói này, đàn bà các người sao lại phiền toái như vậy? Nếu không phải còn chút hữu dụng, ông đây đã sớm vứt rồi."
"Ha ha, việc này, các vị đại ca có thể thương xót chút không?"
Lâm Thiển Y liếc mắt, giấu đi tâm tình thật sự, nặn ra một nụ cười nhẹ lấy lòng.
Cô bị trói như vậy cũng không phải chuyện gì lớn, nhiều lắm là có chút đau, nhưng mà Hiểu Kha lại khác. Thân thể của cô ấy nhu nhược như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, Hạ Minh Duệ không phải đau thương tới chết ư?
"Còn cứng miệng, mau câm miệng lại, đàng hoàng một chút, đừng tính toán chuyện gì, nếu không mấy anh đây cũng không có tử tế như vậy đâu."
Một người trong số đám đàn ông liếc Lâm Thiển Y một cái, tà cười một tiếng, Lâm Thiển Y sợ rụt cổ lại.
Chết tiệt, muốn cô làm đồ chơi sao?
Miếng vải che mắt và miệng Cố Hiểu Kha bị lấy xuống, Lâm Thiển Y thử dò xét kêu vài tiếng.
"Hiểu Kha, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại, đừng ngủ nữa!"
Lâm Thiển Y kêu mấy tiếng, Cố Hiểu Kha vẫn không có phản ứng, không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-dai-nhan-xin-dung-buoc/2753623/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.