Sắc mặt Hạ Minh Duệ có chút không tốt, anh đây là bị ghét bỏ? Có người phụ nữ nào không muốn ngồi trên xe anh cơ chứ? Cô gái nhỏ này có đôi khi thoạt nhìn vô cùng đơn thuần, nhưng thật ra cũng có đôi lúc khiến anh không nhìn rõ được.
“Xuống xe!”
Khuôn mặt Hạ Minh Duệ đen thui, giọng nói cũng trở nên lạnh hơn.
Lâm Thiển Y cầm túi xách vừa bước xuống xe, phía sau lưng đã nghe ‘phịch’ một tiếng, cửa xe đóng lại. Nếu không phải cô nhanh nhẹn tránh kịp, nói không chừng cô đã bị kẹp vô trong đó.
Thật là! Người này có tật xấu gì vậy chứ? Thay đổi còn nhanh hơn lật sách, cô làm thế nào mà chọc tới anh vậy?
Nhìn chiếc xe dứt khoát rời đi, Lâm Thiển Y nổi giận chu cái miệng nhỏ nhắn, vỗ vỗ mông, đi một mình tới trạm xe buýt gần đó.
Sáng sớm thời tiết có vẻ mát mẻ, Lâm Thiển Y vừa vào công ty liền gặp ngay Quản lý. Quản lý lúc nào cũng là bộ dáng cười tít mắt, bụng phệ, đặc biệt vui mừng.
“Chào Quản lý!”
Lâm Thiển Y mỉm cười, chủ động chào hỏi.
“A, Thiển Y, vài ngày không gặp, càng ngày càng đẹp nha!”
“Hả, thật không?”
Lâm Thiển Y ngẩn ra, có chút mất tự nhiên, cô vẫn cảm thấy mình bình thường là hình tượng một nữ Hán tử, xinh đẹp trước giờ không thường đi đôi với cô.
“Dĩ nhiên rồi, phụ nữ mà, bình thường nên chăm chút cách ăn mặc, mặc xinh đẹp một chút, đừng cứ mãi mặc mấy cái quần jean kia!”
Mắt nhỏ của Quản lý híp lại thành một đường thẳng, ánh mắt như có thâm ý gì khác
“Thiển Y này, mỹ nữ chính là phong cảnh tươi đẹp của công ty chúng ta đó! Về sau cứ mặc như vậy, cái váy này nhìn không tệ, xem ra cũng không rẻ tiền! Phải để cho bọn họ biết phòng văn thư chúng ta cũng có mỹ nữ chứ”
囧!
Lâm Thiển Y cười có chút lúng túng, lời này nghe vào như thế nào có chút không được tự nhiên nhỉ?
Mãi cho đến khi thân hình mập mạp của Quản lý ung dung đi vào phòng làm việc của mình, Lâm Thiển Y mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, hướng phòng làm việc của mình đi đến.
Lâm Thiển Y vừa vào phòng, còn chưa kịp cất túi xách, Trần Hi liền như ong mật bay tới.
“Oa, Tiểu Thiển hôm nay thật đẹp nha!”
Mặt Lâm Thiển Y tối sầm lại, đẩy cánh tay như móng vuốt của Trần Hi đang khoát trên vai mình ra, có chút buồn bực, chẳng lẽ hôm nay cô thật sự biến thành người đẹp? Trần Hi đã là người thứ hai nói cô đẹp rồi.
“Này, nói đi, váy này ở đâu ra? Có phải do người đàn ông bí mật tặng cho? Thành thật khai báo đi!”
Trần Hi đi quanh Lâm Thiển Y dạo một vòng, mắt nhỏ híp lại như mắt rắn chằm chằm nhìn cô, đánh giá chi tiết.
“Tớ nói này, bộ tớ không thể tự mua váy cho mình mặc à?”
Lâm Thiển Y đem túi xách bỏ vào trong tủ, tức giận trừng mắt liếc cô một cái.
“Không phải ư? Nhưng đây không giống phong cách của cậu? Cậu thật sự không có người đàn ông bên ngoài sao?”
“Cút ngay!”
“Không đúng, tớ khẳng định cậu có đàn ông, cái váy mấy hôm trước là ai đưa tới?”
“Tổng giám đốc của chúng ta đưa, cậu có tin không?”
Lâm Thiển Y ngồi xuống, mở máy tính, nhập một chuỗi tài liệu, đối với Trần Hi nhướng nhướng mày.
“Coi như tớ chưa hỏi!”
Trần Hi liếc Lâm Thiển Y một cái rồi trở lại chỗ ngồi của mình. Tổng giám đốc nhà mình đối với Lâm Na một đại mỹ nhân như vậy cũng không thấy hứng thú, sẽ tặng váy cho Lâm Thiển Y?
Mặc dù dáng dấp Lâm Thiển Y thanh tú động lòng người, cũng coi như là một mỹ nữ, nhưng dù sao cũng không giống với Lâm Na vóc người cao gầy, bốc lửa khiến con gái còn phải ghen tị.
Trong ấn tượng, những kẻ có tiền đều thích loại phụ nữ yểu điệu như Lâm Na, người giống như Lâm Thiển Y, vóc người không có, tài ăn nói lại càng không, miệng thì toàn là từ thô tục….
Tổng giám đốc lãnh khốc nhà bọn họ nếu bị lừa đá thì có lẽ sẽ có khả năng này!
Rất nhanh gõ máy tính, Trần Hi vụng trộm đánh giá Lâm Thiển Y liếc mắt một cái. Cô cảm thấy vài ngày gần đây cô gái kia rõ ràng thay đổi, cụ thể sao lại như vậy cô cũng không nói được, vẻ mặt dường như có chút mùa xuân...
Đôi mắt trong suốt vốn đã to nay lại càng thêm long lanh, a, đúng rồi, giống như quyển tiểu thuyết cô đọc mấy ngày trước có viết, cái gì gọi là mắt như nước mùa thu, mặt như hoa đào.
Ừm, chính là loại cảm giác này!
Đối với ánh mắt thỉnh thoảng nhìn mình của Trần Hi, Lâm Thiển Y làm như không thấy, mấy ngày nay công việc chồng chất như cái núi nhỏ, cô làm sao còn sức lực để tâm đến cô ấy?
Ước chừng khoảng hơn 9 giờ, Lâm Thiển Y từ nhà vệ sinh đi ra, trở về thì điện thoại di động vang lên. Cô nhận điện thoại, giọng nói là của một người lạ.
“Alo, xin chào, là cô Lâm phải không?”
“À, vâng, đúng vậy!”
“Tôi là chủ nhà trọ của Hứa Hạo Trạch, anh ấy vừa trở lại, nói là muốn chuyển nhà, cô xem có thể đến được không nhé?”
“Vâng, được ạ. Tôi biết rồi, cảm ơn anh!”
Mấy hôm trước khi Lâm Thiển Y đến tìm Hứa Hạo Trạch, có để lại số điện thoại cho chủ nhà trọ, nhờ anh hễ thấy Hứa Hạo Trạch trở lại thì báo cho cô biết. Cô cũng không dám nhờ chủ nhà trọ báo cho anh biết là cô đang tìm anh.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển Y vội vàng hướng Trần Hi nói một tiếng, bảo cô có việc ra ngoài một chút, nếu cấp trên có tìm thì nói cô đi vệ sinh. Sau đó giữa ánh mắt ý vị thâm trường của Trần Hi chạy vội ra ngoài.
Khi Lâm Thiển Y chạy tới nhà trọ, Hứa Hạo Trạch đã thu dọn gần xong đồ đạc. Đàn ông thôi mà, vốn dĩ cũng không nhiều đồ, không giống phụ nữ, chuyển nhà là có một đống đồ phải dọn.
Có điều khi Lâm Thiển Y nhìn thấy cánh tay nhỏ nhắn của phụ nữ thân mật ôm lấy tay Hứa Hạo Trạch, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút biến đổi, có chút mất tự nhiên. Dù rằng cô đã rất nhiều lần tự nói với bản thân, nhất định phải học cách quên đi, nhưng là lòng vẫn có chút đau đớn, giống như bị kim đâm vậy.
Cho dù đây chẳng qua chỉ là bóng lưng nhưng cô liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đó là bóng lưng Hứa Hạo Trạch.
“Hứa Hạo Trạch”
Hứa Hạo Trạch đang nói chuyện thân mật với người phụ nữ bên cạnh, hoảng hốt nghe được một giọng nói rõ ràng, không khỏi ngừng lại, chậm rãi quay đầu.
Phía sau là một người phụ nữ đang chằm chằm nhìn anh, ánh mắt có chút phức tạp!
Người phụ nữ này với anh mà nói quá quen thuộc, nhưng mà cũng không phải là Lâm Thiển Y mà anh từng biết. Anh biết Lâm Thiển Y trước giờ chưa bao giờ mặc váy, cũng sẽ không ăn diện, lúc nào cũng là mặt mộc. Có lúc anh sẽ cảm thấy cô rất đơn thuần, có lúc cũng cảm thấy cô rất thô lỗ.
Nhiều ngày không gặp, cô tựa hồ không giống với trước kia, dường như quyến rũ hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn là gương mặt trắng trẻo hếch lên trời, nhưng trong vẻ tươi mới đó có thêm vài phần quyến rũ của một cô gái trẻ, chiếc váy màu vàng nhạt vừa khít người rất hợp với thân hình cô, dáng điệu thướt tha. Sao trước đây anh lại không phát hiện ra phương diện này của người phụ nữ này chứ?
“Là cô? Cô tới đây làm gì?”
Hứa Hạo Trạch rất bình tĩnh liếc mắt nhìn cô một cái, đầu kiêu ngạo ngẩng cao, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
“Tôi không phải đã nói chúng ta chia tay rồi sao? Cô như thế nào còn tiếp tục dây dưa? Vì cô mà tôi phải đổi số điện thoại, cô còn muốn như thế nào nữa?”
Lâm Thiển Y sửng sốt! Cô khi nào thì dây dưa không dứt với anh? Sau khi chia tay cô chưa từng chủ động gọi điện cho anh, duy nhất có một lần đó là vì mẹ anh bị bệnh mà thôi.
Cô như thế nào cho tới giờ cũng không biết người đàn ông này có thể trợn mắt nói dối vậy chứ? Có phải cô nên tự hỏi bản thân trước kia quá đơn thuần ngây thơ mới có thể bị người đàn ông này lừa?
“Hứa Hạo Trạch, tôi chưa từng nghĩ tới anh là loại người như vậy!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]