Hàn Phong thật sự đã thực hiện lờihứa đó với tôi, không nhốt tôi lại hay là suốt ngày phái người đi sautôi nữa thật đã trả tự do về cho tôi. Vũ nói với tôi rằng bây giờ HànPhong sẽ không ép buộc tôi phải làm theo lời hắn nữa cho đến khi tôinhận ra rằng " Tôi yêu hắn "
Mấy ngày sau tôi ngay cả chạm mặt với hắn cũng không hề có, hàng ngày chỉbiết ngồi trước cửa số ngắm nhìn bóng dáng ấy lặng lẽ đi đến cũng lặnglẽ rời đi. Nhiều khi tôi cũng không hiểu mình đang làm cái gì, hà cớ gìmãi lưu luyến không rời. Chống cằm lên trên cửa sổ tôi thở hắt ra mộttiếng, cảm giác chán ghét liền vây lấy tôi.
Tôi đã có thể thuộc làu làu cuốn sách dạy dương cầm, chỉ là không muốn đếnphòng nhạc tập luyện nhưng bây giờ, chán đến nỗi tôi cảm thấy ngột ngạtkhi ở trong đây liền đi ngay đến phòng nhạc.
Đây là lần đầu tôi đàn, không biết có được hay không nhưng không thể khônghy vọng, trái tim tôi khẽ rung lên một tiếng vì hồi hộp, các ngon taython dài đặt nhẹ lên phím đàn nhấn một tiếng. Lập tức phát ra âm thanhtrong trẻo nhẹ nhàng khiến tâm tình cũng thoải mải hơn, tự tin mà tiếptục.
Từng phím đàn nhảy nhót vang lên trong căn phọng rộng lớn, tôi châm chú vàotừng phím đàn đến nỗi có người ở ngoài cũng không hề hay biết.
Người đó vốn nghĩ sẽ đi qua thư phòng lấy tập hô sơ cho dự án sắp tới thậtkhông ngờ vừa vặn nghe được tiếng đàn của cô, bước chân anh tuấn ngừngbước, đứng áp vào một bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-dai-nhan-ta-thua-roi/1218236/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.