Tôi nhìn dáo dát xung quanh, vệ sĩ có mặt ở khắp mọi nơi thật may mắn làtôi không bị họ phát hiện. Nhanh chóng trốn vào một bụi cây trong khuvườn tôi cố gắng tìm mọi cách để thoát khỏi nơi đây. Lúc nãy tôi đứng từ trên ban công nhìn xuống căn bản là không hề thấy có nhiều vệ sĩ đếnnhư vậy, khắp nơi đều có mặt của bọn họ muốn trốn khỏi đây e rằng khôngphải là chuyện dễ dàng.
Tôi nhìn quanh một chút, tòa thành này không phải chỉ có một cánh cửa chính đó chứ?
Nếu thật là vậy thì làm sao mà thoát khỏi đây? Vệ sĩ đứng đông như vậy mà chỉ có tường...
- A. Phải rồi. Trèo tường.
Tôi xoay mặt vào bức tường cao gần hai mét mà khẽ nuốt nước bọt, trong lòng thầm than khổ, lại nhìn bộ đồ tôi đang mặc có lẽ phải thử một phen rồi.
Tôi bắt đầu bước lên bức tường, vừa bước được một chân lại vì quá nhiều dây leo quanh bức tường khiến tôi trượt chân mà ngã xuống đất. Đau, rất đau khiến tôi muốn ứa nước mắt nhưng nhất định tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôiphải trở về gặp lại mẹ và đưa bà đi, phải thoát khỏi đây. Tôi muốn chohắn biết rằng tôi là con ngừơi, tôi không phải món đồ chơi của hắn. Với ý nghĩ thế, tôi quyết tâm sẽ trèo lên, đáng lí ra là phải vượt qua đượcnhưng sự thật rất phũ phàng là cho dù có cố như thế nào thì người mộtmét rưỡi như tôi cũng thể bước lên được một bước chứ nói gì đến leo quabức tường cao gần hai mét.
Vũ đứng từ phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-dai-nhan-ta-thua-roi/1218230/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.