"Đừng mà...khônggg!!!" 
Tiếng hét vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Cung Thiên Di choàng tỉnh giấc, khắp người đều là mồ hôi. Nhất là vầng trán, lấm tấm từng giọt mồ hôi hột. Cô khó khăn hít thở. 
Cô vừa gặp ác mộng, nói trắng ra là một cơn ác mộng có thật. Nó đã xảy ra, vào 5 năm trước. Đã lâu rồi cô không mơ đến, hiện tại vừa về nước nó lại xảy ra. Nó khiến cô rơi vào hoảng loạn. Không thể khống chế được cảm xúc. Nó khiến cô không thể thở nổi. 
Dù chỉ là cơn ác mộng, nhưng nó lại rất chân thật, khiến cô không thể khống chế được bản thân. Nước mắt cứ thế mà lăn dài. Cô mơ thấy mẹ cô toàn thân đầy máu nằm đó, mà cô lại chẳng thể làm được gì. Ngoài rơi nước mắt ra thì cô chẳng làm được gì cả. Cô đúng là vô dụng, vô dụng đến mức không cứu được mẹ cô. 
Dù đã trôi qua 5 năm, nhưng sự việc đó vẫn tồn tại trong lòng cô. Nó khắc sâu trong tâm trí cô, như một sự nhắc nhở rằng chính cô là người đã gián tiếp hại mẹ cô chết. 
Bầu không khí trong phòng càng lúc càng trở nên ngột ngạt đến khó thở. Cô cứ lặng lẽ ngồi đó rơi nước mắt. Bên ngoài vẫn là một mảnh đen tối, trời vẫn chưa sáng. Nhưng có lẽ cô không ngủ nổi nữa. 
"Cạch!" Tiếng mở cửa phá vỡ không gian tĩnh lặng. Nhưng dường như cô không hề nghe thấy, chỉ một mình chìm đắm trong thế giới riêng cô. Một cách đến thất thần. 
Dạ Tiêu Phàm nhẹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-da-den-toi-anh-dung-la-do-mat-day/2878530/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.