Thân thể Cung Thiên Di khẽ cựa quậy, mi mắt run run, khó khăn mở ra. Đập vào mắt cô là khung cảnh hỗn loạn, mạng nhện giăng kín khắp nơi, mùi ẩm mốc nồng nặc khắp không khí. Khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Hai tay của cô truyền đến cảm giác đau đớn, bị dây thừng quấn chặt, mơ hồ còn nổi lên vết thâm tím. Hai chân cô cũng cùng chung số phận. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào, tạo nên một khung cảnh âm u đến đáng sợ.
Cung Thiên Di thử cựa quậy một chút, muốn nhích người đứng dậy nhưng toàn thân mệt mỏi, vô lực khiến cô phải ngồi yên trong góc. Đầu không khỏi nghĩ đến lý do tại sao bản thân lại bị bắt đưa đến chỗ này. Còn có rốt cuộc là ai đã bắt cô? Và mục đích của người đó là gì?!
Đang miên man suy nghĩ thì cánh cửa duy nhất trong căn phòng tăm tối mở ra. Ánh sáng chói mắt từ bên ngoài hắt thẳng vào mắt cô, khiến cô phải nhắm mắt lại để tránh đi ánh sáng kia. Thân ảnh một nữ nhân điềm đạm bước vào, theo sau là hai tên áo đen.
"Chậc chậc... Phàm phu nhân sao lại ra nông nỗi này vậy? Thật đáng thương a..."
Hứa Mẫn nở một nụ cười trào phúng nói, tay siết chặt cằm Cung Thiên Di. Lực tay rất mạnh, khiến cô nhíu mày đau đớn. Cô dùng ánh mắt quật cường nhìn Hứa Mẫn, khinh bỉ nói :
"Không phải là nhờ diễm phúc của cô sao?"
Vừa nói khóe môi cô vừa giương lên, hiện rõ sự khiêu khích.
"Ha... Tốt! Để xem cô còn giả bộ thanh cao được bao lâu?"
Nói đoạn Hứa Mẫn buông cằm cô ra, bản thân lui ra hai bước chân, cánh tay khoanh trước ngực. Ra hiệu cho hai tên áo đen cởi chói cho cô, sau đó xích Cung Thiên Di lại y như những gì trước kia Dạ Tiêu Phàm đã làm với cô ta. Nhìn Cung Thiên Di như hiện tại, khiến Hứa Mẫn hả hê hơn bao giờ hết. Cô_Hứa Mẫn sẽ từ từ hành hạ Cung Thiên Di, để xem Dạ Tiêu Phàm sẽ làm gì khi thấy vợ mình bị hành hạ đến chết đi sống lại.
"Hứa Mẫn, cô sẽ không đắc ý được lâu đâu! Phàm nhất định sẽ đến cứu tôi." Cung Thiên Di bị treo lên, thân thể run rẩy vì lạnh, áo khoác của cô đã bị cởi bỏ. Hiện tại trên người cô chỉ còn duy nhất một chiếc váy cộc tay mỏng manh.
"Haha...vậy cô hãy tận hưởng đi. Để xem cô có chờ được anh ta đến không?" Hứa Mẫn cười điên dại nhìn Cung Thiên Di, trong lòng rất kinh hỉ.
Dạ Tiêu Phàm muốn tìm được Cung Thiên Di đâu có dễ dàng gì. Phía sau cô ta còn có người bảo hộ. E là đến khi tìm được người cũng chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo mà thôi. Càng nghĩ Hứa Mẫn càng cao hứng, món nợ thể xác lẫn tinh thần cô ta sẽ từ từ tính lên người Cung Thiên Di. Nhất định không thiếu một khắc.
Hứa Mẫn hất cằm ra hiệu cho hai tên kia dùng hình. Bọn chúng bắt đầu dùng roi da quất lên người cô. Khiến cô đau đớn, nước mắt chảy ra, nhưng vẫn quật cường cắn chặt môi, không phát ra âm thanh nào cả. Cứ thế thời gian trôi qua thật nhanh, bọn chúng đánh cô đến ngất đi mới thôi.
Hứa Mẫn nhìn Cung Thiên Di trong bộ dạng thê thảm kia thì khóe môi khẽ giương lên, nở một nụ cười mãn nguyện. Sau đó căn dặn hai tên kia canh dữ cẩn thận, còn bản thân cô ta có chút việc. Hai tên kia đóng cửa lại, ra bên ngoài ăn uống.
Trong căn phòng tối tăm kia, mùi ẩm mốc xen lẫn mùi máu tanh càng lúc càng nồng. Sộc vào mũi cô khiến cô khó chịu mà tỉnh dậy. Toàn thân truyền đến cơn đau khiến cô rùng mình, cơ thể bất giác run lên vì lạnh. Giờ đã sang đêm, nhiệt độ càng lúc càng hạ thấp. Nếu cứ đà này, cô không chết vì bị đánh cũng sẽ chết vì bị lạnh.
Cô vốn dĩ không chịu được lạnh, nên thể chất rất yếu. Còn có di chứng sau vụ tai nạn kia sẽ phát tác mỗi khi cô bị lạnh, nên mỗi khi trở trời thì đầu cô sẽ đau dữ dội. Có nhiều lúc không thể chịu nổi còn phải dùng thuốc giảm đau. Nhưng hiện tại, trong hoàn cảnh như bây giờ, làm gì có thuốc cho cô. Không bị chúng giết chết đã là may mắn lắm rồi.
Cung Thiên Di khó khăn hít thở không khí, ánh mắt nhắm lại dưỡng thần. Cô cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức để có thể đợi anh đến cứu cô. Cô tin chắc anh sẽ đến nhanh thôi. Vì quá mệt mỏi nên cô đã thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại một lần nữa đã là rạng sáng rồi. Cô bị tạt nước lạnh mà tỉnh. Mở mắt ra đã thấy Hứa Mẫn ung dung ngồi trước mặt cô, toàn thân cô ta là bộ đồ hàng hiệu ấm áp. Khóe môi giương giương tự đắc, dường như cô ta rất hả hê khi thấy cô trong bộ dạng thê thảm như vậy.
"Thấy sao? Phàm phu nhân...có phải là rất lạnh không? Nếu như cô quỳ xuống, cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ tha cho cô một con đường sống."
Hứa Mẫn nói, ánh mắt âm hiểm liếc nhìn Cung Thiên Di. Trong lời nói dường như có ý tốt, nhưng suy đi tính lại, thì chẳng có gì tốt cả. Mục đích vẫn là lăng mạ Cung Thiên Di, dù cô có làm hay không thì cô ta vẫn sẽ không tha cho cô. Kết cục vẫn chỉ có một, là bị hành hạ đến chết.
"Cầu xin ư?! Khụ khụ...cô nằm mơ đi!"
Cung Thiên Di khó khăn nói, ánh mắt khinh bỉ nhìn thẳng vào Hứa Mẫn. Toàn thân cô ta cứng đơ, có chút sợ hãi với ánh mắt của cô. Ánh mắt kia như muốn xuyên thấu cả con người cô ta vậy.
"Hừ! Vậy tiếp tục chịu cực hình đi!"
Cô ta tức giận quát lên. Ánh mắt trở nên tàn nhẫn, tự mình giật lấy roi từ tay kẻ bên cạnh, liên tiếp giáng những đòn nặng nề lên cơ thể mảnh mai kia của cô. Cung Thiên Di chỉ biết cắn chặt răng mà hứng chịu tất cả.
Trụ sợ "Diễm Lục", bầu không khí có chút hắc ám. Trong phòng khách, rải rác dưới sàn nhà là những mảnh vỡ của đồ vật, ngổn ngang không trình tự khiến căn phòng trở nên hỗn loạn. Dạ Tiêu Phàm mệt mỏi nhắm mắt ngồi bên ghế sofa, bên cạnh là Dạ Kiêu cùng vài người trong bang.
"Phàm, cậu nên bình tĩnh một chút. Nếu để bị tri phối mà phát bệnh, vậy ai sẽ cứu vợ cậu? Tuyệt đối phải tự kiểm soát được cảm xúc cùng hành vi của bản thân."
Dạ Kiêu lướt nhìn mọi thứ xung quanh căn phòng một lượt, ánh mắt trở nên ảm đạm, cất giọng trấn an đối phương. Anh cũng vừa đến đây, đúng lúc chứng kiến cảnh Dạ Tiêu Phàm nổi loạn. Anh có chút lo lắng. Đã rất lâu rồi cậu ta không phát bệnh, anh cứ ngỡ đã không có gì nghiêm trọng, thậm chí dường như ai cũng quên mất điều đó. Nhưng hôm nay nó lại một lần nữa tái hiện.
"Dạ Kiêu... Cậu nói xem, có phải tôi rất vô dụng không? Ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được. Tôi thật sự không xứng đáng làm một người chồng mà..." Dạ Tiêu Phàm ôm lấy đầu, mệt mỏi nói. Giọng nói chất chứa bao nỗi u sầu.
Anh sắp không trụ được nữa. Phải làm sao đây? Anh thật sự rất rối, tâm trí anh như bị tất cả dòng cảm xúc rối loạn tri phối, khiến anh không thể kiểm soát được. Đã 9 năm trôi qua, anh không nghĩ lại một lần nữa bản thân bị mắc kẹt bởi những dòng cảm xúc hỗn loạn kia. Nó khiến anh phát điên lên, không thể kiểm soát được hành vi của bản thân.
"Cậu không cần phải tự trách bản thân như vậy. Tôi tin sẽ có cách tìm được cô ấy. Nhưng trước tiên cậu phải học cách kiểm soát lại cảm xúc của mình đã, nếu không tôi sợ chưa kịp tìm được vợ cậu, cậu đã gục ngã rồi."
Dạ Tiêu Phàm hít thở thật sâu, một lần nữa thả lỏng tâm trạng. Cố gắng làm theo lời của Dạ Kiêu. Trước đây Dạ Kiêu chính là bác sĩ trị liệu của anh, họ đã từng rất khó khăn mới có thể vượt qua nỗi ám ảnh ngày đó. Anh không thể lại một lần nữa tạo nên nỗi ám ảnh cho bản thân, anh còn có rất nhiều chuyện cần gánh vác. Còn có cô cần anh giải cứu.
"Dạ thiếu, đã có tin tức của Cung tiểu thư. Có người gửi địa chỉ này đến, nói nếu ngài muốn cứu Cung tiểu thư thì đến một mình. Còn có phải mang theo bản nghiên cứu mới nhất về vũ khí APX." Một tên thuộc hạ hớt hải chạy từ ngoài vào, thông báo tin tức, cắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai.
Mày Dạ Tiêu Phàm dãn ra, ánh mắt hiện lên tia vui mừng. Kích động đứng dậy, cầm lấy điện thoại của tên thuộc hạ, xem xét địa chỉ một chút. Địa chỉ được gửi đến là một ngọn núi ở ngoại thành, thuộc thành phố H. Nơi đây được biết đến là một ngọn núi hoang vu, địa hình hiểm trở, rất khó đi lại. Vậy nên trên núi cũng rất ít dân cư sinh sống, rải rác chỉ có vài căn biệt thự cổ, cùng với mấy tòa Homestay.
"Lập tức liên lạc với Uất Trì Ngôn, kêu cậu ấy giúp đỡ. Còn có, nhanh chóng bố trí người theo sau."
Dạ Tiêu Phàm ra lệnh phân phó cho thuộc hạ bên cạnh, bản thân nhìn lại dòng địa chỉ kia một chút. Sau đó trả lại cho tên thuộc hạ kia. Định bước đi thì bị Dạ Kiêu cản lại, Dạ Tiêu Phàm khó hiểu nhìn Dạ Kiêu, khuôn mặt bất giác trùng xuống.
"Cậu định không chuẩn bị gì mà đi như vậy? Đối phương đang nhắm vào cậu, mục đích là tài liệu nghiên cứu vũ khí APX. Nếu cậu cứ như vậy mà đi, chẳng khác nào tự mình tìm chết."
Dạ Kiêu ngước mắt lên nhìn Dạ Tiêu Phàm, cánh tay nắm lấy tay anh nới lỏng. Ánh mắt trở nên quyết đoán, ẩn dấu bên trong là một còn người tàn nhẫn, hiếm ai có thể tưởng tượng ra. Dạ Tiêu Phàm cũng không có ngồi xuống, mà đứng im, nhìn Dạ Kiêu bằng ánh mắt thâm sâu, cất giọng.
"Cậu nói đi." Giọng nói trầm ấm vang lên, phá tan bầu không khí trầm mặc.
Dạ Kiêu bắt đầu nói ra kế hoạch của bản thân. Dạ Tiêu Phàm chăm chú nghe, sau đó đồng ý thực hiện theo kế hoạch. Còn nhân tiện liên hệ với Uất Trì Ngôn, muốn nhờ cậu ta giúp đỡ. Mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, anh bắt đầu phóng xe đến địa chỉ kia. Trên đường đi anh vượt vô số đèn đỏ, nhưng cũng không một ai dám ngăn cản, bởi vì họ vừa nhận được chỉ thị từ cấp trên rằng dẹp đường cho anh đi.
Phía bên Hứa Mẫn, cô ta vừa nhận được cuộc gọi từ Âu Cảnh Sinh. Ông ta nói rằng muốn cô giao lại người cho ông, điều đó khiến Hứa Mẫn không hài lòng. Rõ ràng trong thỏa thuận không có nhắc đến vấn đề này, trước đó ông đã hứa cho Hứa Mẫn tùy ý xử lý. Nhưng hiện tại lại lật lọng khiến cô ta tức giận vô cùng. Không kiềm chế được nỗi uất hận mà chửi thề, còn không quên trút giận lên hai tên áo đen kia.
"Mau cởi chói cho cô ta, chúng ta cần đến địa chỉ mới."
Hứa Mẫn tức tối nói, khẽ hếch mắt sang phía Cung Thiên Di. Ngọn lửa trong lòng càng rực cháy, như muốn thiêu rụi tất cả mọi thứ xung quanh vậy. Cung Thiên Di mệt mỏi nhắm mắt lại, mặc kệ bản thân bị lôi đi, cô không còn sức lực mà phản kháng nữa. Đành gắng gượng để đợi anh đến cứu cô thôi.
Hứa Mẫn cùng hai tên kia lôi Cung Thiên Di lên một chiếc xe màu đen. Sau đó rời khỏi nơi tối tăm cùng ẩm mốc này. Hướng đến địa chỉ mà Âu Cảnh Sinh yêu cầu.
Ngoài trời, những cơn mưa phùn đã tạnh, thay vào đó là những bông tuyết li ti rơi xuống. Tuyết đầu mùa đã rơi, rất thích hợp để ngắm, nhưng trong hoàn cảnh như hiện tại, cô lại cảm thấy chua xót.
Tuyết đầu mùa rơi rồi! Ấy vậy mà bản thân cô lại chật vật đến mức này, hẹn ước cùng anh ngắm tuyết đầu mùa có lẽ sẽ không thực hiện được nữa. Ngay cả tính mạng của cô còn không biết có thể giữ nổi không nữa kìa... Cung Thiên Di mệt mỏi nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, ngắm nghía những bông tuyết trắng xóa đang rơi. Khẽ nở một nụ cười chua xót, lại thêm một lý do để cô không thích mùa Đông nữa rồi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]