Một thân nhỏ nhắn đỡ một người đàn ông cao lớn tay anh choàng qua vai cô bước đi có chút loạng choạng hướng về phía trước. Trời thật sự rất tối, cô không thấy được gì cả chỉ đi theo bản năng mình. Hình như là vết thương anh vẫn còn rất nghiêm trọng máu thấm ra cả áo cô, ánh mắt liếc sang nhìn anh
"Tử Ngôn, vết thương của anh rất sâu đó, máu đang chảy không ngừng kìa!"
"Anh không sao!" Bên môi khẽ cười nhìn cô lo lắng cho anh
Mặc dù anh nói không sao nhưng cô thật sự không thể để nó tiếp tục như vậy được! Nếu không trước khi họ tìm ra được chỗ này thì anh đã bị mất máu mà chết
Không thể để tình trạng này diễn ra, cô đảo mắt xung quanh cố gắng kiếm một chỗ để băng bó vết thương, nhìn mãi cuối cùng lại phát hiện ra một cái chòi nhỏ liền không suy nghĩ gì mà đưa anh vào trong đó ngồi cũng may cái chòi này có một tấm phản gỗ tuy không lớn nhưng đủ cho hai người, dáng người nhỏ nhắn linh hoạt tìm một chút lá khô cùng ít củi. Sau đó tìm kiếm hai cục đá gần bờ sông lên rồi đập vào nhau tạo ra tia lửa. Chăm chú quan sát Diệp Tử Ái bận rộn khiến anh không nhịn được cười liền nói
"Em đang tính làm gì vậy?"
"Còn làm gì nữa? Anh không xem trên tivi sao lúc lạc trên đảo hoang người ta hay dùng đá để tạo ra lửa sưởi ấm á"
Vậy sao? Anh lại chẳng biết điều đó, nhưng dù sao nhìn cô như vậy cũng khiến anh rất vui.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-cuong-vo-yeu/1499531/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.