Mèo nhỏ vùi mình trong chăn bông run lên không ngừng, cộng cả tiếng khóc và tiếng mắng tạo nên dàn âm thanh nền độc lạ. Còn Công Tôn Dạ Uý chỉ biệt nằm nhìn cô cười, hắn không ngại ngần để nửa thân trần cho cô thấy, cơ ngực cơ tay đều rắn chắc đầy đặn.
“Khốn kiếp, khốn kiếp… Cái quái quỷ gì thế này.” Nói xong Hoắc Uyển Ngưng chui đầu ra khỏi chăn, mắt mũi tèm nhem chỉ tay vào Công Tôn Dạ Uý, “Công Tôn Dạ Uý, có phải anh rất thèm khát tôi lắm không hả? Nhân lúc đêm khuya thanh vắng đã dùng mấy trò biến thái để chiêm hữu tôi có đúng không?”
“Cái gì hả, em có tỉnh táo không vậy?”
Cô nói không biết ngượng miệng, dùng những lí lẽ ít ỏi mà đầu óc có thể nghĩ ra để buộc tội hắn. Nếu mà cô biết chính bản thân mình mới là người giống như lời đã nói không biết sẽ ngượng đến mức nào, có khi mười cái lỗ cũng chẳng đủ để cô nấp.
“Nói cho em nghe, đêm hôm qua chính em đã mò vào phòng tôi rồi sàm sỡ tôi, chọc cho tôi giữa đêm phải vận động nhiều như vậy.” Công Tôn Dạ Uý nhích tới, lấy tay búng trán Hoắc Uyển Ngưng một cái rõ đau. Từ trán rồi đến má đều đỏ hơn cả cà chua chín.
Hoắc Uyển Ngưng đúng là chẳng nhớ gì về hôm qua hết, cô cứ như mất trí nhớ tạm thời vậy. Miệng ra sức biện hộ:“Xằng bậy, người liêm khiết đoan chính như tôi không thể làm ra loại chuyện mất mặt này được.”
Công Tôn Dạ Uý nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-cat-luc-truy-the-vo-a-tai-hon-voi-anh-di-/3549591/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.