Edit: Tịnh Hảo
Trong nhà rối loạn, bác sĩ y tá vội vàng ra vào, sau nửa tiếng khi Long Lân nhận được thông báo của Lam Hi thì cũng trở về nhà.
Lại qua một tiếng, rốt cuộc bác sĩ nói một câu, “Cô ấy không sao.” Sau đó mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô gái, em ngủ một giấc đến tận bây giờ, xem ra anh trai phải xin nghỉ phép dẫn em đi tập thể dục trị liệu.”
Bảy giờ sáng, Lãnh Thương sửa soạn xong thì đi qua phòng của Noãn Noãn trước để thăm cô, theo thói quen, khi mở cửa ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía cô, mà một giây kế tiếp anh đã bị dọa đến không thốt nên lời, sững sờ thật lâu mới tìm được giọng nói của mình, hét lên.
Nhìn khuôn mặt tươi cười quá mức hưng phấn của anh, khẽ nói, “Giọng của anh lớn quá đấy.” Sau đó tay chỉ chỉ vào mu bàn tay của Lãnh Thương, ý nói cô khát muốn uống nước.
Vội vàng nhấc mông đi rót nước cho em gái mình uống, ngoài cửa, Lam Hi không dám vào, đứng ở cửa không tiếng động rơi lệ, nước mắt làm ướt đẫm tay, trái tim đau đớn, Long Lân đứng ở bên cạnh bà, nhưng không biết nói gì cho đúng, bọn họ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với Noãn Noãn, bọn họ đều sợ ánh mắt như gần như xa của Noãn Noãn, lạnh nhạt không chút nhiệt độ.
“Anh bảo họ vào đi.” Sau khi uống nước xong, cổ họng không khô khốc nữa, Noãn Noãn biết mình không phải ở Cổ Thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-can-than-vo-hien-co-doc/2424092/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.