Edit: Tịnh Hảo
Buổi sáng hôm sau.
Bên trong phòng sách của Chiến gia, Cổ Thanh Dạ mở cửa bị sặc chết, xoay người đứng ở hành lang khom người lớn tiếng ho khan, há miệng hít thở không khí trong lòng, đối với một người ba ngày không ngủ, ngửi mùi khói có thể chết người, khói đập vào mắt khô khắc đau buốt.
“Lão đại, anh có biết hút second-hand smoke cũng giết tinh (trùng) không.” Mở tất cả cửa sổ thông gió trong nhà ra, gió lạnh ùa vào, thức tỉnh suy nghĩ mơ hồ và đôi mắt khép hờ của Chiến Vân Không.
“Vậy cậu đầu thai làm con gái là được rồi, rót cho tôi ly nước.” Giọng nói khàn khàn, ba ngày hai đêm hút thuốc, bây giờ có thể nói chuyện là tốt rồi, năm ngón tay che kín ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ, khép hờ mắt lại, cổ họng căng chặt hoạt động có chút giãn ra.
Sau khi uống nước Cổ Thanh Dạ rót cho anh thì thoải mái rất nhiều, cúi mắt xuống, trên đất là tàn thuốc chìm ngập quanh chân, bên tai vang lên lời nhắc nhở của cô nhóc, “Lại hút thuốc, người không nghe lời nhất chính là thủ trưởng đại nhân, nói mà chẳng khác gì không nói, lần tới em thấy anh hút thuốc nữa sẽ xử theo quân pháp.” Cuối cùng còn như tên trộm hả hê đến gần bên tai anh bổ sung một câu nói, “Phục vụ bằng chài cán bột!”
Sáng sớm trời rét lạnh, tia nắng ban mai màu vàng che phủ toàn bộ nhà cổ của Chiến gia, từng góc đều ấm áp, cành cây khô héo cũng nhuộm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-can-than-vo-hien-co-doc/2424078/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.