Edit: Tịnh Hảo
Két két, tiếng mở cửa sắt nặng nề, giày cao gót ‘cộc cộc cộc’ từ xa truyền đến, Tinh Hạ bị kích thích thật rồi, vẫn còn đang ngửa mặt lên trời cười to, Noãn Noãn bảo cô ta có người tới, kêu cô ta đừng cười, nhưng cô ta vốn không nghe thấy. Mẹ nó, biết cô ta phản ứng như thế thì sẽ làm cô ta khóc chết chứ không phải cười chết.
Cười và khóc cũng là cách phát tiết tốt nhất, không thể tin vào tai của mình, không dám nghe hai chữ ông nội này, lúc này Tinh Hạ điên điên, đầu óc đần độn rối bời, nước mắt chảy ra rơi xuống má, người mà mình định hận cả đời lại là người yêu thương mình nhất, buồn cười, trong mắt người đàn ông mà mình luôn yêu thì mình chẳng qua là một công cụ làm ấm giường, cái gì cũng đều không phải.
Cô ta đang cười nhưng lại rơi nước mắt, tóc xoăn màu vàng che khuất gò má cô ta, nhìn những giọt nước mắt rơi tí tách trên mặt đất, Noãn Noãn cau mày, khóc đi, có lẽ như vậy tảng băng trong lòng cô ta sẽ được nước mắt ấm nóng đau đớn hòa tan.
Quay đầu, nhìn về phía cửa lớn, dưới ánh đèn màu da cam, không thấy rõ bóng dáng của người tới, chỉ thấy một quần da bó sát cặp chân dài, người thon dài, có thể nói đường cong rất hoàn mỹ, nhìn lên trên, mông đầy đặn, bộ ngực no đủ, bên ngoài là áo quân phục màu đen, mái tóc dài màu đỏ rượu chói mắt được buộc cao lên, phong cách đơn giản,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-can-than-vo-hien-co-doc/2424073/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.