Edit: Tịnh Hảo
Chiến Vân Không thật sự không mang theo một chút sắc tâm, muốn lấy chân thay tay nhấc cô ngồi dậy, Cố Lưu Niên nói Noãn Noãn phải nghỉ ngơi nhiều, có thể nằm thì đừng đứng, có thể đứng thì đừng ngồi chồm hổm, nhất là ngồi chồm hổm rất bất lợi với tuần hoàn máu trong cơ thể và tim, khi cô yêu cầu nấu ăn thì thủ trưởng Chiến vốn không muốn, nhưng một đôi mắt trong trẻo mềm mại đáng yêu mang theo sự hy vọng nhìn anh, anh nhìn thấy mà lòng cũng biến đổi theo, làm sao có thể nhẫn tâm để cho cô thất vọng.
"Đứng lên cho anh, không phải nói muốn làm món ăn ư, còn có thời gian cười!" Chiến Vân Không khàn khàn cắn răng nhìn cô chằm chằm, nhíu chặt chân mày, không phát hiện nhóc con này còn có khuynh hướng muốn la lối om sòm.
Ngồi không thoải mái, dưới mông lại càng không thoải mái, cấp bậc cao nên tay không muốn đụng vào cô sao, bắt đầu ghét bỏ cô? Ngửa đầu, cô gái Tinh mỉm cười, vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Anh ôm em!"
"......" Hai người xào rau nấu cơm ở bên cạnh ‘cảnh đầy thịt’ máy móc vung muôi lớn, mắt, lỗ tai dựng đứng lên, cắn chặt đôi môi, trong lồng ngực ấp a ấp úng ho khan ra tiếng.
"Thạch Đầu, cậu mua ớt ở đâu vậy, thật là cay mắt, sặc chết rồi, khụ khụ......."
"Chúng ta hái trong vườn rau xanh của bộ đội đó, cay lắm sao?" Thạch Đầu và Hổ Tử cộng lại cũng không bằng nửa đầu óc của Lâm Tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-can-than-vo-hien-co-doc/2424063/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.