“Bà chủ ở trong phòng ngủ, có lẽ đã ngủ rồi.” Lâm Yên Yên lập tức trả lời.
Âu Tử Duy hừ lạnh một tiếng, người phụ nữ này đúng là thoải mái, một năm không gặp, cuối cùng cũng được nhìn thấy chồng mình mà còn có thể ngủ?
“Cô ấy ở phòng nào?”
“Lên cầu thang phòng số hai bên trái.” Lâm Yên Yên không dám lề mề.
Âu Tử Duy lập tức đi về phía cầu thang, nhưng chợt dừng chân lại.
Nếu cô không ngủ thì sao? Hay lỡ anh đánh thức cô thì sao?
Nếu cô nhìn thấy khuôn mặt thật của anh, vậy chẳng phải kế hoạch tiếp tục thử cô của mình sẽ thất bại ư?
Không được.
“Cô đi tắt công tắc điện trong nhà.” Âu Tử Duy ra lệnh.
Lâm Yên Yên ngơ ngác: “Tắt công tắc điện?”
“Kêu cô đi thì đi đi!”
“Vâng!” Lâm Yên Yên nhanh chóng chạy tới kéo công tắc, chẳng mấy chốc, biệt thự lập tức tối sầm lại, xung quanh tối tăm, duỗi tay không thấy năm ngón.
Lúc này Âu Tử Duy mới yên tâm bước lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Đồng Tuệ Lâm thật sự đang ngủ.
Theo chút ánh trăng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, anh có thể nhìn thấy người trên giường hít thở lúc lên lúc xuống, cực kỳ nhịp nhàng.
Anh nhẹ nhàng đi tới bên giường, Đồng Tuệ Lâm nhắm chặt mắt, ngủ rất say, chút ánh trăng kia chiếu rọi trên mặt cô.
Không thể không thừa nhận khuôn mặt không trang điểm, thậm chí còn nhìn không rõ này vẫn động lòng người như thế.
Ngón tay của Âu Tử Duy nhẹ nhàng lướt qua gò má cô, hình như cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-an-doc-sung-vo-yeu/187306/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.