Chương trước
Chương sau
Trình Luân không biết vì sao Âu Tử Duy lại nổi giận đến vậy, cứng đờ người lùi về sau hai bước, gật nhẹ đầu: “Đúng, đúng vậy!”.
Âu Tử Duy thở mạnh hai hơi, lại ngồi về trên ghế!
Nói cách khác, đêm qua vợ anh như thế là đi cắm sừng anh rồi!
Người phụ nữ này!
Tuy cuối cùng đánh bậy đánh bạ ngủ với anh, nhưng nếu cô đụng phải người khác thì sao? Không phải chắc chắn sẽ ngoại tình à?!
“Tổng, Tổng Giám đốc Âu, khi nãy anh muốn tất cả thông tin của bà chủ, một năm trước, lúc anh kết hôn với bà chủ, những thông tin này đã điều tra rồi, hay để tôi đi lấy cho anh nhé?”.
“Còn không đi nhanh!”, Âu Tử Duy rống lên một tiếng với Trình Luân.
“Vâng, vâng!” Trình Luân lập tức đi ra khỏi phòng làm việc, năm phút sau, anh ta bèn đưa tài liệu của Đồng Tuệ Lâm tới.
Cũng may anh ta có thói quen giữ lại tất cả tài liệu, nếu không hôm nay chắc chắn sẽ khiến Tổng Giám đốc xù lông!
Tài liệu chỉ có mỗi một tấm A4, ánh mắt Âu Tử Duy trở nên nặng nề: “Anh đùa với tôi à? Chỉ có nhiêu đó thôi hả?!”
Trịnh Luân cúi người không dám thở mạnh: “Đúng vậy thưa Tổng Giám đốc Âu, lúc trước không phải anh cảm thấy thân phận của bà chủ khá sạch sẽ, cho nên mới đồng ý kết hôn sao?”.
Âu Tử Duy thật sự đã quên sạch rồi, bây giờ mới đưa mắt nhìn về phía tờ giấy.
Đồng Tuệ Lâm, hai mươi mốt tuổi, sinh viên năm ba khoa biểu diễn học viện điện ảnh đại học Z.
Ba: Đồng Thái, mẹ: Đỗ Gia Bội.
Em trai cùng ba cùng mẹ: Đồng Tuệ Tĩnh.
Em gái cùng ba khác mẹ: Đồng Vân Thường. Em trai cùng ba khác mẹ: Đồng Vân Mộ.
Trong nhà có một nhà máy rượu gia truyền, nhà máy rượu Đông Ký, kinh doanh không tốt, sắp đóng cửa.
Còn lại chỉ là một vài giới thiệu về Đồng Tuệ Lâm, đều là một vài thứ không quan trọng, chỉ được nửa trang giấy A4.
“Đồng Tuệ Lâm…”, Âu Tử Duy khẽ mở đôi môi mỏng nhớ kỹ cái tên này, thì ra cô tên Đồng Tuệ Lâm.
Đây là tài liệu năm ngoái, năm nay có lẽ cô đã hai mươi hai tuổi, sắp tốt nghiệp đại học.
Mặc dù đêm qua người phụ nữ kia khiến anh rất vui vẻ, tuyệt vời như đêm đầu tiên vậy, nhưng nghĩ đến người phụ nữ này là chạy đi cắm sừng mình, anh lập tức nổi nóng!
“Bây giờ cô ấy ở đâu?” Âu Tử Duy ngẩng đầu lên.
“Tổng Giám đốc Âu, ngài đã dặn dò sắp xếp cho cô ấy ở lại biệt thự Rainbow city , cô ấy ở bên đó không nhiều lắm, khoảng thời gian khác thỉnh thoảng sẽ ở trong trường hoặc chỗ của em trai, bây giờ… bây giờ là tháng năm, chắc là sắp tốt nghiệp rồi.”
Trình Luân căng thẳng trả lời, một chữ cũng không dám quên.
“Biệt thự tốt như vậy không ở, cả ngày chạy ở bên ngoài!” Âu Tử Duy vò tờ giấy lại thành một cục, ném thẳng vào trong thùng rác!
Xem ra cắm sừng anh là âm mưu đã lâu rồi!
Nhưng cũng may không cắm được, vì anh biết đêm qua là lần đầu tiên của cô.
Quyền Nam từng nói lần đầu tiên của phụ nữ sẽ có máu, hôm qua anh thấy trên khăn trải giường trắng như tuyết có vết máu.
“Bên chỗ Rainbow city còn có ai khác không?”
“Có một giúp việc được sắp xếp chăm sóc cho bà chủ, cũng là một cô gái nhỏ hai mươi mấy tuổi”.
“Anh đi nói với cô ta, tối nay tôi sẽ về nhà.”
Trình Luân lại sửng sốt, cả năm chưa từng về, hôm nay đột nhiên muốn về?
Nhưng anh ta cũng không dám hỏi nhiều, dù sao Âu Tử Duy cũng còn đang nổi nóng, đành phải làm theo lời anh thôi.
Học viện điện ảnh đại học Z.
Bây giờ là tháng năm, Đồng Tuệ Lâm đã sắp tốt nghiệp, luận văn tốt nghiệp và chuyện công việc đều phải lo, bận đến sứt đầu mẻ trán.
Cô về nhà nghỉ ngơi một lát, tối qua bị người đàn ông kia giày vò không nhẹ, còn kéo thân thể mỏi mệt đến trường, cô cần tra tài liệu, đang chuẩn bị đi tới thư viện.
Một chiếc Maserati dừng lại ở trước mặt cô, tiếng phanh gấp kia hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
Cửa xe mở ra, một đôi giày cao gót màu đỏ đập vào mắt, tiếp đó là một đôi chân ngọc ngà, rồi Đồng Tuệ Lâm thấy rõ.
Em gái của cô, Đồng Vân Thường.
“Wow, là Đồng Vân Thường à, xe thể thao thật đẹp!”.
“Đương nhiên rồi! Bạn trai của người ta là Tổng Giám đốc của Quốc Tế Nghệ Tân đó, đã ký hợp động với Quốc Tế Nghệ Tân từ lâu rồi, chắc cũng nhanh hot lên thôi!”.
Bên cạnh có người cực kỳ hâm mộ bàn tán.
Đồng Tuệ Lâm cũng không muốn gặp cô ta, vờ như không phát hiện chuẩn bị đi tới thư viện, giọng nói quen thuộc kia đã vang lên.
“Chị, đã lâu không gặp!” Đồng Vân Thường tháo kính râm xuống, vô tư vẫy tay với Đồng Tuệ Lâm.
Đồng Tuệ Lâm nhắm mắt lại hít sâu một hơi, xoay người, nụ cười trên mặt rất xán lạn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, thật trùng hợp.”
Không ít người trong trường này đều là ngôi sao tương lai, mà Đồng Vân Thường từ năm hai đã là ngôi sao rồi.
Trước kia cô ta tập thể dục nhịp điệu, còn đại diện trường học ra nước ngoài thi đấu, sau đó lại chọn học biểu diễn, ký hợp đồng với Quốc Tế Nghệ Tân, trong mắt rất nhiều người, cô ta đã là một ngôi sao mới đang lên!
Sự xuất hiện của cô ta đương nhiên khiến không ít người chú ý, mọi người đều tụ tập lại đây.
“Đồng Vân Thường còn có chị sao?” Có người dè dặt hỏi thăm.
“Đúng vậy, nghe nói Đồng Vân Thường làm gì cũng được, mà chị cô ta thì cái gì cũng không làm được! Cùng là khoa biểu diễn, Đồng Vân Thường đã là diễn viên rồi, mà chị cô ta vẫn chỉ đóng vai quần chúng!”.
Nghe tiếng bàn tán xung quanh, trong lòng Đồng Tuệ Lâm rất khó chịu.
“Chị, đúng lúc gặp được chị, em và A Đằng sắp đính hôn, lúc đó chị nhớ đến nhé.”
“Hả, vậy sao? Kéo dài lâu như vậy mà mới đính hôn thôi à?” Đồng Tuệ Lâm không nhịn được hừ lạnh một tiếng, ánh mắt cực kỳ khinh thường.
Lời này như kích thích tới Đồng Vân Thường, sắc mặt cô ta hơi khó coi, nhưng trong chốc lát lại trở nên kiêu ngạo.
“Đúng vậy, nhà Thượng Quan là nhà giàu, mấy trình tự này đều phải làm từ từ, nhưng chị yên tâm, chị có thể uống được rượu mừng của tụi em nhanh thôi.”
Trong mắt Đồng Vân Thường đều là sự kiêu ngạo, đương nhiên cô ta có vốn để diễu võ dương oai trước mặt Đồng Tuệ Lâm.
Dù sao lúc trước Thượng Quan Đằng là của Đồng Tuệ Lâm.
Đồng Tuệ Lâm không hề tỏ vẻ đau buồn gì: “Vậy thì tốt, đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ uống nhiều một chút, để không uổng phí bao nhiêu công sức mà em gái đã bỏ ra trên người em rể tương lai!”.
Đương nhiên Đồng Vân Thường biết lời nói của Đồng Tuệ Lâm có hàm ý khác, cô ta biết Đồng Tuệ Lâm giỏi ăn nói, Đồng Tuệ Lâm bây giờ chính là kẻ thua cuộc dưới tay cô ta, cũng chỉ có thể nói bằng miệng mà thôi.
“Chị, nghe nói vẫn chưa có công ty nào ký hợp đồng với chị, chị còn đang diễn quần chúng nữa? Không bằng em nói giúp chị với A Đằng nhé?”
“Không cần, tôi sẽ tự mình tìm công ty để ký hợp đồng, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi thư viện đây.”
Đồng Tuệ Lâm liếc nhìn cô ta một cái, chuẩn bị xoay người đi.
“Em biết trong lòng chị khó chịu! Ai bảo lúc trước chị không biết quý trọng chứ!” Đồng Vân Thường cũng không định bỏ qua cho cô.
Vào lúc Đồng Tuệ Lâm xoay người, một chiếc xe thể thao màu xanh bảo thạch chạy vèo tới, nhanh như chớp dừng lại trước mặt bọn họ.
Là một chiếc Ferrari Rafael!
Ánh mặt trời chiếu vào, chiếc Ferrari Rafael màu xanh bảo thạch như một con dã thú đang chờ đợi chiến đấu, tràn ngập sát khí!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.