Chương trước
Chương sau
Cô chỉ mới đăng kí Facebook, bởi vì doanh thu của “Thiên Hạ Rực Đỏ” tăng cao, mới có vài trăm nghìn người theo dõi, Mặc Nhất Linh vừa đăng một bài đã khiến lượng người theo dõi của cô tăng nhanh như vậy!
Quả thật là rất bội phục độ nổi tiếng của Mặc Nhất Linh!
Sáng sớm, Đồng Tuệ Lâm đã nhận được điện thoại của Từ Tinh Như.
Tuy Từ Tinh Như không đi cùng cô, nhưng nhất cử nhất động của Đồng Tuệ Lâm đều nằm trong tầm kiểm soát của Từ Tinh Như.
“Em và Mặc Nhất Linh có quan hệ gì?”
Vừa nghe máy Từ Tinh Như đã hỏi vậy.
Đồng Tuệ Lâm thầm thở dài một hơi, không hổ là Từ Tinh Như, chỉ một bài đăng Facebook mà đã nhìn ra “gian tình” giữa hai người họ rồi!
“À… chuyện đó, em và…”
“Tuệ Lâm, chị là người quản lý của em, chị cần biết rõ mọi tình huống về em.”
Người quản lý và nghệ sĩ phải có sự tin tưởng lẫn nhau.
Người nghệ sĩ của cùng của Từ Tinh Như vì giấu diếm cô ấy khiến tin bê bối bị bại lộ, Từ Tinh Như cũng bất lực không thể làm gì.
Từ đó, Từ Tinh Như ghét nhất là nghệ sĩ dưới trướng giấu diếm cô điều gì đó.
“Em và Mặc Nhất Linh là bạn đại học, lúc đi học quan hệ cũng không tệ, rất thân thiết.”
Đồng Tuệ Lâm đành phải nói thật.
“Lần trước tuyên tuyền “Thiên Hạ Rực Đỏ”, không phải Mặc Nhất Linh đến vì em đó chứ?”
Ngày hôm đó Từ Tinh Như đã nhìn ra có gì đó kì lạ rồi, cô chưa từng nghe nói Tần Nghê Kiệt và Mặc Nhất Linh có quan hệ thân thiết gì.
“Vâng.”
“May mà em không đứng ra, làm tốt lắm.”
Từ Tinh Như rất hài lòng với sự lựa chọn này của Đồng Tuệ Lâm.
Những nghệ sĩ nhỏ mới ra mắt chỉ mong có thể nịnh bợ được mấy nhân vật lớn, như vậy cũng có nghĩa là đi tường tắt.
“Chị yên tâm đi chị Tinh Như, em sẽ duy trì khoảng cách với cậu ấy, em cũng nói với cậu ấy không thể để lộ quan hệ hai người ra ngoài rồi.”
“Được, nên nhớ trên thế giới này không có đường tắt, chị tin em có chừng mực, không có chuyện gì nữa, cúp máy trước đây.” Cúp máy, Đồng Tuệ Lâm rời dường bắt đầu một ngày quay phim mới.
Hôm nay cảnh quay của Tần Nghê Kiệt khá nhiều, cô ta là nữ chính, về cơ bản là phải quay từ lúc cô ta mười lăm, mười sáu tuổi.
Vốn Đồng Tuệ Lâm có thể ở khách sạn nghỉ ngơi, nhưng cô vẫn đến xem Tần Nghê Kiệt quay phim.
Không thể không thừa nhận, Tần Nghê Kiệt không hổ danh là Ảnh hậu.
Năm nay cô ta hai mươi sáu tuổi, diễn một cô nhóc không hiểu sự đời mười lăm, mười sáu tuổi cũng vẫn rất thuận lợi.
Về cơ bản, mỗi một cảnh của Tần Nghê Kiệt đều quay một lần là qua.
Trở về khách sạn, Mặc Nhất Linh lặng lẽ đến phòng của Đồng Tuệ Lâm.
Hôm nay tan làm có hơi sớm, nếu không, anh đã mệt hết hơi rồi, cũng chẳng thể đến đây.
Mặc Nhất Linh vào phòng Đồng Tuệ Lâm mà như là vào phòng mình, vừa xoa bụng vừa đi về phía tủ lạnh.
“Chỗ cậu có gì ăn không, đói quá đi, tớ nhớ món mì bò cậu làm quá.”
Đồng Tuệ Lâm mở tủ lạnh ra.
Ánh mắt lập tức phát sáng.
Bánh quy!
Có đến mấy hộp liền!
Mặc Nhất Linh lập tức ôm hết bánh quy ra.
“Tuệ Lâm, cậu thiếu nghĩa khí quá rồi đó, giấu nhiều đồ ngon như vậy cũng không chia cho tớ một ít, do cậu tự làm hết sao?”
Mặc Nhất Linh nhét hai miếng bánh quy vào miệng.
“Ừm… vẫn là công thức đó, vẫn là mùi vị đó!”
Từ trước đến nay anh vẫn rất luôn tán thưởng tay nghề của Đồng Tuệ Lâm.
Đồng Tuệ Lâm chạy vụt đến, cướp hết đống bánh quy trong tay Mặc Nhất Linh lại.
“Đồ xấu xa! Cậu có liêm sỉ hay không đấy? Ai cho cậu tùy tiện động vào đồ ăn của tớ?”
“Sao cậu nhỏ nhen thế?”
Nếu như không phải hôm nay Mặc Nhất Linh đến đây, cô cũng quên mất chỗ bánh quy này rồi.
Đây là số bánh cô đã chuẩn bị từ trước để mang đến, muốn chia cho đạo diễn, biên kịch và các nhân viên.
“Cho tớ ăn!”
“Không cho!”
Mặc Nhất Linh đưa tay ra cướp lại, vừa chạy vừa nhét vào trong miệng.
“Cái đồ tham ăn nhà cậu! Thôi vậy, hộp đó tặng cậu đấy!”
Đồng Tuệ Lâm nhìn bốn hộp bánh bảo quý trong tay.
“Cậu muốn tặng ai mà làm nhiều thế?”
“Tặng đạo diễn một hộp, cả thợ trang điểm của tớ nữa, tớ cũng không biết cậu sẽ đến, cũng không biết chị Nghê Kiệt cũng đến, vì vậy, không tặng người khác nữa.”
Nghe thấy cái tên của Tần Nghê Kiệt, Mặc Nhất Linh vẫn có chút cảm giác kì lạ.
“Quan hệ của cậu và Tần Nghê Kiệt rất tốt sao?”
“Cũng được, chị Nghê Kiệt là thần tượng của tớ! Tính cách chị ấy tốt, cũng chí khí, diễn phim cũng hay…”
Nói đến thần tượng của mình, Đồng Tuệ Lâm cảm thấy vui vẻ, cô thích rất ít nghệ sĩ, Tần Nghê Kiệt là một trong số đó.
Đương nhiên Mặc Nhất Linh biết Tần Nghê Kiệt có quan hệ với chú anh.
“Tớ nói cho cậu biết, cậu cẩn thận cô ta một chút.”
“Cẩn thận cái gì?” Đồng Tuệ Lâm cảm thấy khó hiểu.
“Không có gì, cứ giữ khoảng cách với cô ta là được.”
Làm ơn đi, đó là tình địch của cậu đấy!
Đồ ngốc Đồng Tuệ Lâm!
Đồng Tuệ Lâm lườm Mặc Nhất Linh: “Chỉ vì chị ấy có quan hệ với chú của cậu? Chị Tần Nghê và chú cậu, vốn là một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, được chứ?”
Mặc Nhất Linh trợn mắt há hốc miệng.
Cậu mới là bông hoa đó!
“Được rồi, cầm bánh quy rồi còn không mau biến đi!” Đồng Tuệ Lâm đá Mặc Nhất Linh.
“Được rồi, tớ về đi ngủ đây, mong chờ cảnh hôn ngày mai nhá!”
Nhân lúc Đồng Tuệ Lâm không chú ý, Mặc Nhất Linh lại cướp một hộp bánh của cô, rồi nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Đồng Tuệ Lâm tỏ ra rất cạn lời.
Thôi, dù sao cũng đủ rồi.
Nhân lúc thời gian vẫn còn sớm, Đồng Tuệ Lâm mang bánh sang cho đạo diễn, rồi mang cho thợ trang điểm, cuối cùng là gõ cửa phòng Tần Nghê Kiệt.
Người mở cửa không phải Tần Nghê Kiệt mà là Hạ Tây.
Bởi vì hôm nay Tần Nghê Kiệt có khá nhiều cảnh diễn, có lẽ là đã mệt rồi, Đồng Tuệ Lâm không tiện làm phiền, vì vậy đưa hộp bánh cho Hạ Tây xong là cô trở về.
Tần Nghê Kiệt đang ở trong phòng đắp mặt nạ xem kịch bản.
“Bên ngoài là ai?”
“À, là Đồng Tuệ Lâm, cô ấy nói đây là bánh quy tự tay cô ấy làm, cho chị Nghê Kiệt nếm thử.
Tần Nghê Kiệt ngẩng đầu lên nhìn hộp bánh trong tay Hạ Tây, mím môi cười.
“Đứa trẻ này, còn không biết mình đang giảm béo nữa, em cất vào tủ lạnh đi.”
“Vâng.”
Hạ Tây quay người cất hộp bánh vào tủ lạnh, sau cũng không để ý đến nữa.
Cô ta đi theo Tần Nghê Kiệt, cũng ăn đủ thứ ngon trên đời, sao có thể vừa ý chỗ bánh quy rẻ tiền đó chứ?
Phần diễn làm nóng người cho các diễn viên đã kết thúc hai hôm trước rồi, mọi người đều đã quen thuộc, quay phim cũng thuận lợi hơn.
Hôm nay có một cảnh hay, đó chính là cảnh hôn của Mặc Nhất Linh và Đồng Tuệ Lâm.
Triều Thành và Hạ Phi Tuyết lớn lên cùng nhau, năm mười lăm, mười sáu tuổi tình đầu chớm nở đó, bọn họ trao nhau nụ hôn đầu đời cho đối phương.
Biết hôm nay có cảnh hôn, Mặc Nhất Linh háo hức đến mức cả đêm không ngủ được.
Đồng Tuệ Lâm đương nhiên cũng căng thẳng, dù sao cũng là cảnh hôn đầu tiên của cô.
“Tuệ Lâm, Nhất Linh, một lát nữa có cảnh hôn, hai người diễn thử trước đi.” Đạo diễn nói.
Mặc Nhất Linh lập tức phấn chấn tinh thần: “Đạo diễn, lát nữa chỉ cần chọn góc quay thôi, hay là quay thật đây!”
Vừa nói, Mặc Nhất Linh vừa nhìn Đồng Tuệ Lâm với ánh mắt xấu xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.