Chương trước
Chương sau
“Đứa trẻ Thường Thường này nhận mọi tủi hổ về mình, chỉ biết suy nghĩ thay cho người khác.”
Lâm Thanh Phượng thu hồi anh mắt lại: “Đằng, chuyện lần này đã khiến Thường Thường tủi thân rồi, con xong phải đối xử tốt với Thường Thường một chút, con nếu như còn không thoải mái, đi đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi.”
Thượng Quan Đằng há miệng, dừng dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn Đồng Tuệ Lâm quần áo đầu xộc xệch ngồi trên đất.
Có lẽ để cô chịu một chút dày vò, cô mới biết ở bên cạnh anh ta tốt biết mấy.
“Được.” Thượng Quan Đằng gật đầu, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Lâm Thanh Phượng lại quay lại phòng ngủ, vẫn là bộ dạng cao quý nhã nhặn, nhìn mọi thứ.
“Bà sui, mặc dù Đồng Tuệ Lâm không phải con ruột của bà, nhưng rốt cuộc cũng là bà nuôi cô ta lớn, cô ta hôm nay làm ra chuyện như vậy, tôi nghĩ bà nên chịu trách nhiệm.”
Lời của Lâm Thanh Phượng dường như phát ra từ trong khoang mũi, bộ dạng khinh thường chúng sinh.
“Phải phải phải, tôi đây không phải đang dạy dỗ nó sao! Con nhỏ chết tiệt này, bà yên tâm, tôi nhất định đánh cho nó cũng không dám có lần sau nữa!” Đỗ Gia Bội như nô tài nói.
Lâm Thanh Phượng hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Đồng Tuệ Lâm ở trên đất, sau đó rời khỏi.
Đỗ Gia Bội quay đầu nhìn Đồng Tuệ Lâm: “Cái con nhỏ chết tiệt! Xem tao hôm nay lột da của mày!”
Đang nói, Đồng Vân Mộ không biết từ đâu tìm đến một chiếc thắt lưng.
“Mẹ, nhà họ Đồng chúng ta không phải gia đình bình thường, nhà chúng ta có gia pháp.” Đồng Vân Mộ bộ dạng vui vẻ như thấy người khác gặp họa, đưa thắt lưng cho Đỗ Gia Bội.
Chẳng trách vừa rồi không nhìn thấy cậu ta, thì ra cậu ta đi tìm thứ này.
Đồng Tuệ Lâm cười lạnh, em gái cùng ba khác mẹ này đối với người chị là cô thật sự là ‘tốt’.
“Con trai ngoan!” Đỗ Gia Bội nói rồi, cầm lấy chiếc thắt lưng quất lên người của Đồng Tuệ Lâm.
Tiếng thắt lưng vụt mạnh lên người của Đồng Tuệ Lâm, Đồng Vân Mộng hạ thuốc cô khiến cô thật sự không có một chút sức lực nào để phản kháng.
Mình liệu có bị người ta đánh chết không?
Trong đầu của Đồng Tuệ Lâm vụt qua một ý nghĩ này.
Đồng Thái ở một bên vẫn không nói một tiếng nào.
Đồng Vân Mộ thấy trò hay thì ngồi trên giường xem Đồng Tuệ Lâm bị đánh, trên mặt mang theo nụ cười vừa ý.
Không được!
Cô quyết không thể chết như thế được!
Đồng Tuệ Lâm dùng hết sức, một tay túm chặt lấy chiếc thắt lưng của Đỗ Gia Bội.
“Ba, nói thế nào đi nữa con cũng là con gái ruột của ba! Rốt cuộc là ai cướp bạn trai của ai, trong lòng mọi người chúng ta đều biết cả!”
Đồng Tuệ Lâm biết, Đỗ Gia Bội và cô không có bất kỳ quan hệ huyết thống, từ bé đến lớn, chỉ cần để bà ta bắt được một chút lỗi lầm của cô thì nhất định sẽ không tha cho cô.
Nhưng Đồng Thái lại khác, Đồng Thái là ba ruột của cô!
Một giọt máu đào hơn ao nước lã!
Đồng Tuệ Lâm lúc này một tay dùng sức bảo vệ quần áo của mình, trên người đã nhiều thêm không ít vết thương, trên mặt sưng đỏ cả mảng, dấu tay hiện rõ.
Trên người bởi vì có nhiều vết đánh, toàn bộ đều đỏ hết lên, thậm chí có chỗ đã đang chảy máu.
Đồng Thái lẳng lẽ thở dài: “Được rồi, như vậy là đủ rồi!”
Đỗ Gia Bội dùng sức kéo, chiếc thắt lưng từ trong tay của Đồng Tuệ Lâm tuốt ra, bà ta lại quất thêm mấy cái nữa.
“Đủ rồi sao? Ông lẽ nào còn bảo vệ con hồ ly này! Nó suýt nữa hủy hoại cả nhà chúng ta! Ông vậy mà còn bảo vệ nó!”
Đỗ Gia Bội đưa chiếc thắt lưng cho Đồng Mộ Vân, bà ta cũng mệt rồi.
“Mộ Mộ, mẹ mệt rồi, con hôm nay thay mẹ dạy dỗ ả tiện nhân này!!”
Đồng Vân Mộ cảm thấy bánh ngon từ trên trời ban cho, mau chóng đứng dậy, còn xắn tay áo, bẻ tay rồi quất lên người Đồng Tuệ Lâm.
Đồng Vân Mộ và Đồng Vân Thường là thai long phượng, một thanh niên hơn 20 tuổi, đang tuổi tráng kiện.
“Á---’ Đồng Tuệ Lâm không chịu được một quất mà nằm bò lên đất.
Đỗ Vân Mộ dùng sức quất, hết cái này đến cái khác vào Đồng Tuệ Lâm, chuyên quất vào váy của Đồng Tuệ Lâm, rất nhanh chiếc váy đã rách mấy chỗ.
Mỗi cái quất, chiếc váy liền bay lên.
Đồng Vân Mộ dường như đặc biệt phấn khích, càng lúc càng dùng sức!
Đồng Thái nhìn mà khẩn trương đến giậm chân.
“Con nhỏ chết tiệt, còn không nhận sai! Nói mày sau này cũng sẽ không qua lại với Đằng nữa, hôm nay sẽ tha cho mày!” Đồng Thái chỉ vào Đồng Tuệ Lâm mà quát lên.
Đồng Tuệ Lâm nghe thấy giọng nói này chỉ cảm thấy tức cười.
Rốt cuộc là lỗi của ai?
Đồng Tuệ Lâm cố gắng ngẩng đầu nhìn sang Đồng Thái: “Là con sai sao?”
Khi lực đánh của Đồng Vân Mộ gia tăng, chỉ nghe thấy ‘bốp’ một tiếng, chiếc thắt lưng đứt làm hai nửa.
Đồng Vân Mộ nhìn thắt lưng bị đứt, trực tiếp vứt sang một bên: “Thật là lì! Mẹ, hay là dùng thắt lưng của con?”
Đỗ Gia Bội liếc nhìn Đồng Tuệ Lâm, thấy cô ta ở trên đất không động đậy, trong nghĩ vậy là đủ rồi.
Bà ta khuỵu gối xuống, một tay túm tóc của Đồng Tuệ Lâm, cưỡng ép cô ngẩng đầu: “Tiểu tiện nhân, mày biết sau này còn dám câu dẫn Đằng, mày thử xem tao có lột da của mày không!”
Nói xong, bà ta dùng sức ấn, trán của Đồng Tuệ Lâm đập ‘bụp’ xuống đất.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, đánh chết mày, còn phải chịu tội giết người, tiện nhân như mày, không đáng!”
Nói rồi, Đỗ Gia Bội nhổ một bãi nước bọt lên người Đồng Tuệ Lâm.
“Đi thôi! Để nó tự sinh tự diệt!” Nói rồi, Đỗ Gia Bội kéo con trai của mình, còn lườm Đồng Thái, cùng đi ra khỏi phòng ngủ.
Hoa viên Thủy Tinh.
Có lẽ là vì lâu không thấy con trai của mình, Mặc Ỷ Lan chuẩn bị xe nên nói với con trai của mình.
Từ khi chuyển thành ma cà rồng, bà ta không tiện ở lại xã hội loài người nữa, mỗi năm Âu Tử Duy sẽ có một khoảng thời gian về Ái Y Cốc – nơi ở của ma cà rồng thăm ba mẹ của mình, mấy năm nay bởi vì Âu Tử Duy mở rộng sự nghiệp, cộng thêm bận rộn, đã ba năm không có trở về.
Mẹ con bọn họ tự nhiên cũng ba năm chưa gặp.
Âu Tử Duy cũng không cắt ngang lời của mẹ, để mặc bà nói mãi, anh cũng thỉnh thoảng đáp lại.
Nhưng trong lòng anh lại luôn nhớ nhung Đồng Tuệ Lâm, cô gái này không biết ở bữa tiệc liệu có bị em gái miệng lưỡi độc địa đó bắt nạt không?
Anh thỉnh thoảng nhìn đồng hồ.
Mặc Ỷ Lan luôn thao thao bất tuyệt cuối cùng nhìn ra sự bồn chồn của Âu Tử Duy .
Bà khẽ mỉm cười: “Con yêu, tối nay con có phải có sắp xếp khác không? Nếu như có, con mau đi làm đi.”
Âu Tử Duy nhìn sang Mặc Ỷ Lan, anh cũng không muốn nói dối.
“Mẹ, con hôm nay quả thật có sắp xếp khác, mẹ tối nay nghỉ ngơi sớm đi, con đi rồi sẽ về.” Nói rồi, Âu Tử Duy đứng dậy, chuẩn bị đi ra cửa.
“Con đi đi, mẹ cũng phải trở về.” Mặc Ỷ Lan cũng đứng dậy.
Âu Tử Duy lập tức dừng bước: “Vội như vậy sao?”
“Con cũng biết ba con không xa được mẹ, mẹ nhân lúc ba con tham gia tiệc rượu mà lén chạy ra ngoài, nếu như để ông ấy biết, không biết sẽ giận mẹ bao nhiêu ngày nữa, mẹ không chọc nổi ba con, bây giờ nên về thôi.”
Âu Tử Duy há miệng, cổ họng rất khó chịu.
Anh đương nhiên biết mẹ nhớ nhung anh, nhưng bà hôm nay đến thật sự không đúng lúc.
“Mẹ, đợi con làm xong việc thì sẽ về thăm mẹ và ba.”
Nghe thấy lời này, mắt của Mặc Ỷ Lan bỗng phát sáng: “Con nói thật sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.