“Chờ một chút!” Âu Tử Duy đột nhiên quát lên. Các y tá phản ứng rất nhanh, lập tức đứng lại, chân giống như là đóng đinh xuống đất vậy. “Mặt của cô ấy sưng rồi, đi lấy ít thuốc đến đây, sau đó thì rời đi.” Các y tá lại vội vàng chạy ra ngoài, cuối cùng bảo một y tá có gan lớn nhất đến đưa thuốc. Y tá nhỏ cúi đầy run rẩy cầm theo thuốc mỡ đưa lên cao. Ân Tử Duy nhận thuốc mỡ: “Dùng kiểu gì?” “Chính là… Bôi thuốc mỡ lên mặt, sau đó nhẹ nhàng xoa, đối với vết thương này thì cũng không cần thuốc đặc biệt gì, đó là do máu tích tụ lại.” Y tá nhỏ lắp bắp trả lời. “Được rồi, ra ngoài đi.” Y tá nhỏ loạng choạng chạy ra ngoài. Âu Tử Duy cầm thuốc mỡ trong tay, ngồi mép giường, nhẹ nhàng vén tóc Đồng Tuệ Lâm. Anh bóp chút thuốc mỡ lên đầu ngón tay, sau đó ấn lên má Đồng Tuệ Lâm. Theo bản năng Đồng Tuệ Lâm run rẩy, Âu Tử Duy lập tức giơ tay lên, lại xoa lên lần nữa, động tác nhẹ hơn rất nhiều. Anh dùng ngón tay xoa vài vòng trên mặt bị sưng của cô, một bên cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Thành thật mà nói, nhan sắc của Đồng Tuệ Lâm không phải là người vừa nhìn vào đã thấy đẹp, mặt của cô thuộc dạng thanh tú, không dính một tí tạp chất nào cả, giống như… Đám mây trắng ở phía chân trời, dòng suối chảy róc rách ở trên núi cao, bông tuyết đầu mùa của của đông. Nhìn qua rất là thoải mái, rất thoải mái. Bà nó chứ! Nhưng lại có người liều mạng, dàm đánh vào mặt cô? Không biết tại sao, anh lại tức giận như vậy! Tức giận xong thì trong lòng lại đau. Âu Tử Duy bôi thuốc lên mặt cho cô, vứt thuốc mỡ sang một bên, vươn người một cái. Lông mi Đồng Tuệ Lâm hơi run, biểu cảm trên mặt giống như là hơi giãy giụa, chân mày nhíu chặt lại, một giọt mồ hôi lăn trừ trên trán cô xuống. “Đau…” Âu Tử Duy thấy môi cô cử động, lập tức xáp lại. “Hả? Nói gì cơ?” “Đau…” Lần này Âu Tử Duy nghe được rõ ràng, cô nói đau! “Chỗ nào đau?” Âu Tử Duy hỏi lại. Đồng Tuệ Lâm nhắm chặt mắt lại, môi hơi run: “Đau bụng…” Âu Tử Duy lập tức nhấn chuông y tế trong phòng, một phút sau, một nhóm y tá và bác sĩ lại xông vào trong phòng! “Hay lắm! Mấy người đang lừa tôi à! Không phải nói cô ấy không có chuyện gì sao? Sao đột nhiên cô ấy cứ kêu đau, nói bụng mình đau!” Âu Tử Duy lại gầm lên! Một vị bác sĩ vừa nãy mới tham gia vào kiểm tra vội vàng đứng dậy: “Tổng giám đốc Âu, vừa nãy bọn tôi đã kiểm tra cẩn thận lắm rồi, thật sự là không còn vấn đề gì lớn, chỉ là sốt cao, nhìn bộ dáng của cô ấy bây giờ, cơn sốt đã hạ xuống.” “Vậy tại sao cô ấy còn kêu đau?’ “Cô cô cô…” Bác sĩ lắp ba lắp bắp: “Chắc là đau bụng kinh.” “Đau bụng kinh?” Âu Tử Duy cau mày, cái tên này giống như là từng nghe thấy. Nhưng anh thật sự không nhớ đó là thứ gì. “Đúng, cô gái này bây giờ đang trong kỳ kinh nguyệt, cộng thêm nhiễm lạnh, chắc là đang đau bụng kinh. Đau bụng kinh là vấn đề của mỗi người phụ nữa, không có thuốc gì chữa được.” “Không có?” “Đúng vậy, Tổng giám đốc Âu, trừ khi là dùng thuốc giảm đau, nhưng mà, đứng ở góc độ của bác sĩ mà nói, bọn tôi khuyên không nên dùng thuốc giảm đau, rất sẽ tạo thành sự phụ thuộc vào thuốc, lỡ như sau này có vấn đề gì cũng dễ dàng phát hiện, hơn nữa thuốc nào cũng có tác dụng phụ của nó." Bác sĩ run rẩy trả lời. “Được rồi, cút đi!” Âu Tử Duy vung tay lên. Những bác sĩ và y tá này rời phòng với tốc độ nhanh như chớp. Âu Tử Duy thở dài, bỗng nhiên nhớ đến Quyền Nam đã từng nói mấy từ này rồi. Anh gọi điện thoại ngay cho Quyền Nam. Một lúc lâu sau, cuộc gọi mới được nhận, Âu Tử Duy nghe thấy tiếng thở hổn hển của Quyền Nam ở đầu bên kia điện thoại, vừa nghe thanh âm này cũng biết anh ta đang ở đầu bên kia làm gì. “Nói nhanh, đang bận đấy!” “Cậu dừng lại cho tôi!” “Tôi dừng lại, cậu tình nguyện, đàn bà của tôi cũng tình nguyện sao? Cậu thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!” “Đệt! Quyền Nam, cho cậu năm giây!” Đầu bên kia điện thoại mắng một câu, tiếng thở cũng nhẹ hơn rất nhiều: “Có lời thì nói, có rắm thì nhanh thả!” “Phụ nữ đau bụng kinh thì nên làm gì?” Âu Tử duy bình tĩnh nói, ánh mắt cứ nhìn vào gò má của Đồng Tuệ Lâm. “Gì cơ?” Quyền Nam nghĩ rằng mình nghe nhầm, anh ta nhìn lại số điện thoại di động, chính xác là của Âu Tử Nam gọi đến! “Cậu ít nói linh tinh với tôi đi! Trước tôi có nhớ cậu đã từng nói, phụ nữ đến kỳ kinh nguyệt, đau bụng, thì phải làm gì?” “Đậu má!” Quyền Nam sợ hãi suýt làm rơi điện thoại xuống đất: “Âu Tử Duy, Âu Tử Duy, cậu…” “Nói nhanh lên xem nào, bây giờ cậu cũng không thương hoa tiếc ngọc sao?” Quyền Nam lấy lại tinh thần: “Cho cô ấm uống chút nước ấm, ôm cô ấy, xoa xoa bụng cho cô ấy, chú ý, nhẹ nhàng thôi, sức của cậu lớn như vậy, cẩn thận làm con gái nhà người ta văng cả nội tạng ra ngoài đấy!” “Chỉ vậy thôi?” “Chỉ vậy thôi! Cậu còn nghi ngờ tôi nữa hả!” “Lượn đi!” Âu Tử Duy cúp máy. Sau khi Quyền Nam cúp máy, làm gì mà còn có tâm trạng để oánh nhau tiếp, cảm thấy Âu Tử Duy, anh ta càng ngày càng không phát hiện, Âu Tử Duy từ lúc nào đã thay đầu, giống như là càng ngày càng đi xa trên con đường mà anh ta không đoán được… Nam thần cấm dục thì tốt lắm sao? Trong phòng đã chuẩn bị cho anh nước nóng, không riêng nước nóng, mà còn có trà nóng, cà phê và các loại đồ uống khác nhau. Anh định đút cho Đồng Tuệ Lâm uống chút nước nóng, nhưng Đồng Tuệ Lâm cứ kêu “Đau”, không thèm mở miệng. Suy nghĩ một chút, anh ngậm nước ở trong miệng, sau đó hôn Đồng Tuệ Lâm. Nhìn cổ họng của Đồng Tuệ Lâm chuyện động, nhất thời Âu Tử Duy mừng rỡ như điên, biện pháp này thật sự có hiệu quả. Quả nhiên anh là người đàn ông thông minh nhất thế giới! Đút đi đút lại được mấy lần, Âu Tử Duy lên giường, chui vào trong chăn, thò tay chạm vào bụng của Đồng Tuệ Lâm. Đồng Tuệ Lâm cong người giống như là một con tôm lớn. Tay của anh quá lạnh. Âu Tử Duy sững sờ mấy giây. Anh là ‘người’ nhưng mà lại không có nhiệt độ cơ thể Suy nghĩ một chút, Âu Tử Duy đắp chăn cho Đồng Tuệ Lâm thật tốt, sau đó cách một lớp chăn ôm cô vào trong lòng, bàn tay chạm vào bụng của cô. Trời đã bước vào mùa hè, chăn cũng không có dày, nên là cho dù cách một lớp chăn, anh cũng có thể xoa bóp bụng cho cô. Một lúc sau, biểu cảm trên mặt Đồng Tuệ Lâm từ từ giãn ra, giống như là đã chìm vào giấc ngủ vậy. Cứ như vậy qua một đem. Lúc Trình Luân đến báo cáo nhiệm vụ, nhìn thấy Âu Tử Duy cách một tấm chăn ôm Đồng Tuệ Lâm vào trong ngực quả thật là sợ hết hồn. Thấy Trình Luân đứng ở cửa, Âu Tử Duy từ từ buông Đồng Tuệ Lâm ra, thư giãn gân cốt của mình một chút. Vì cứ giữ tư thế như thế mà ngủ, cả người anh đều cứng đờ, nhất là cánh tay vẫn còn tê! Nhưng anh cũng không quan tâm nhiều như vậy, đi thẳng ra ngoài. “Tổng giám đốc Âu, tra được rồi.” “Nói.” Khác với vẻ mặt thoải mái vừa rồi, giờ phút này ánh mắt xanh lam của Âu Tử Duy trầm xuống, sắc mặt cũng cực kì u ám. Ngược lại anh muốn nhìn xem, tên nào dám liều mạng đánh người phụ nữ của mình!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]