Trong mắt Âu Tử Duy chợt ánh lên ý cười. Đối diện với vẻ mặt lo lắng như vậy của Đồng Tuệ Lâm, anh thậm chí còn mừng thầm. "Thế nào? Cô sợ tôi muốn với ngủ cô à?" Âu Tử Duy chuyển đề tài, bầu không khí vừa trở nên nặng nề đã lập tức dao động. Đồng Tuệ Lâm trừng mắt nhìn anh ta rồi nhìn qua chỗ khác, không nói gì. Âu Tử Duy ghé sát mặt tới gần Đồng Tuệ Lâm: “Hình như cô rất mong tôi nói ra điều kiện là muốn ngủ với cô. Thế nào? Tôi không nói, có phải cô thấy rất thất vọng, đúng không?" Đồng Tuệ Lâm đỏ mặt. Sao người đàn ông này có thể muốn nói gì thì nói như vậy chứ! "Lăn!" "Nhìn kìa, thẹn quá thành giận rồi!" Âu Tử Duy gõ một cái lên trên đầu Đồng Tuệ Lâm. Đồng Tuệ Lâm trợn mắt, người đàn ông này giống như là người ở thế giới khác vậy, không có cách nào trao đổi. "Anh có nói không? Không nói là tôi đi đấy!" Đồng Tuệ Lâm làm ra vẻ muốn đứng dậy, Âu Tử Duy nắm lấy cổ tay cô và kéo cô lại. "Điều kiện à, tôi còn chưa nghĩ xong, tạm thời cho cô nợ, sau này lại nói." Âu Tử Duy thật sự không nghĩ ra. Anh ngoại trừ muốn ngủ với Đồng Tuệ Lâm, còn muốn nhận được chút gì đó trên người cô. Nhưng bây giờ anh lại không thể nói là muốn ngủ với cô được. Đồng Tuệ Lâm liếc nhìn Âu Tử Duy từ trên xuống dưới, thấy người đàn ông này không giống như đang nói đùa: “Tôi có điều kiện." "Cô à? Cô có tư cách nói điều kiện sao?!" Âu Tử Duy xem thường. "Điều kiện của anh là gì, tôi đều có thể đồng ý, duy nhất chỉ có một điều là không thể bắt tôi làm ra chuyện vi phạm "luật hôn nhân" đang được thực hiện." Âu Tử Duy há miệng, mãi hồi lâu vẫn không nói nên lời. Một chiêu này của Đồng Tuệ Lâm đủ tuyệt! Một "luật hôn nhân" đang được thực hiện gần như bóp chết tất cả ý nghĩ xấu xa của anh ngay từ trong nôi. Đừng nói lên giường với anh, cho dù là hôn môi, yêu đương các loại đều không được. Âu Tử Duy nghĩ, dù sao mình cũng có thể quang minh chính đại ngủ với vợ mình, trong lòng cũng thoải mái hơn. "Được, tôi đồng ý với cô." Lúc này Đồng Tuệ Lâm mới yên tâm được. Mặc dù cô căm giận người chồng xem mình là búp bê bơm hơi, nhưng cô dù sao cũng là một cô gái truyền thống, cô không làm được loại chuyện ngoại tình trong hôn nhân này. Hơn nữa, cô nhận ơn thì nhất định phải trả, nếu không nhờ người đàn ông đó cho mình ba tỷ lúc cưới, Đồng Tuệ Tĩnh sợ rằng đã không sống nổi tới mười bảy tuổi. Đồng Tuệ Lâm uống hết nửa chai rượu trắng còn lại, sắc mặt cũng không đổi. Điều này làm cho Âu Tử Duy tự nhận mình uống giỏi cũng phải vô cùng khiếp sợ: “Tôi ngất. Cô uống rượu như uống nước à?" "Đây tính là gì chứ? Tôi từ nhỏ đã sống trong vại rượu mà lớn lên đấy. Anh quên nhà chúng tôi nấu rượu à." Âu Tử Duy vốn muốn đưa Đồng Tuệ Lâm về nhà, nhưng Đồng Tuệ Lâm lại từ chối. Đồng Tuệ Lâm tự lái xe trở về Thải Hồng Thành. Kế hoạch ban đầu của Âu Tử Duy là nhân lúc Đồng Tuệ Lâm được nghỉ, trải qua một đêm tuyệt vời với cô. Nhưng không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh quyết định không đi nữa. Thứ nhất, anh không muốn làm Đồng Tuệ Lâm có ấn tượng xấu hơn về người chồng của mình. Thứ hai là anh chẳng còn tâm trạng nào. Không sai, anh thật sự không có tâm trạng gì nữa. Ngày hôm sau, Đồng Tuệ Lâm trở lại ngôi nhà nhỏ của cô và Đông Tuệ Tĩnh. Hôm qua gặp Âu Tử Duy, Đồng Tuệ Tĩnh hưng phấn suốt đêm không ngủ được. Khi biết anh rể của mình đẹp trai, lịch sự, hơn nữa còn rất tốt với chị mình, cậu ấy lại yên tâm rồi. Vì không để cho Đồng Tuệ Tĩnh lo lắng, buổi tối Đồng Tuệ Lâm vẫn trở về Thải Hồng Thành. Tối hôm đó, Âu Tử Duy thật sự không nhịn được nữa. Lúc nửa đêm, anh trở về và đè người lên, một tay xé rách áo ngủ trên người Đồng Tuệ Lâm, đôi môi ấm nóng lại tập kích lên môi của Đồng Tuệ Lâm. Bởi vì không phải là lần đầu tiên, Đồng Tuệ Lâm thậm chí cũng quen rồi. Anh không cho cô thấy mặt anh, cô lại không nhìn nữa. Anh không nói chuyện với cô, cô cũng không cần nói, cứ nhẫn nhục, chịu đựng là được. Âu Tử Duy đã cấm dục rất nhiều ngày, tối hôm đó càng đòi rất nhiều, Đồng Tuệ Lâm lại mê man. Sau khi mây mưa qua đi, Âu Tử Duy nhẹ nhàng vén mái tóc rối che trước mặt Đồng Tuệ Lâm, nhìn gương mặt xinh xăn của cô, anh chợt mỉm cười. Anh hôn nhẹ lên mặt cô rồi thay quần áo rời đi. Cho dù chỉ mây mưa triền miên gần hai tiếng, anh đã hoàn toàn không còn vẻ chán nản trước đó nữa. Anh bước đi nhàn nhã từ trên tầng xuống. Lâm Yên Yên đã sớm thắp đèn, khi hầu hạ Âu Tử Duy, cô ta luôn để tâm một cách hiếm thấy. Lâm Yên Yên nghe tiếng bước chân, vội vàng chạy đi bật cầu dao điện. Trong phòng khách lập tức sáng như ban ngày: “Thưa ngài, ngài định đi sao?" "Ừ." Âu Tử Duy khẽ ừ một tiếng. "Thưa ngài, mãi khuya qua mợ chủ mới về, hơn nữa còn uống không ít rượu, cả người chỉ toàn mùi rượu." Lâm Yên Yên vừa nói vừa lộ vẻ xem thường. Âu Tử Duy không nói gì, anh đã biết chuyện này rồi. Lâm Yên Yên ghé sát vào người Âu Tử Duy: “Thưa ngài, hay là tôi thêm Mes của ngài nhé? Như vậy có chuyện gì tôi đều có thể lập tức báo cáo cho ngài biết." Cô ta nhiều lần xin thêm bạn bè với số Mes kia, ai biết mãi vẫn không được chấp nhận. Điều này làm cô ta thấy vô cùng phiền muộn. Âu Tử Duy nhìn cô ta: “Không cần, có chuyện gì tôi sẽ bảo Trình Luân liên hệ với cô. Mợ chủ mệt rồi. Ngày mai cô chuẩn bị chút đồ ăn ngon, bồi bổ cơ thể cho cô ấy." Lâm Yên Yên làm gì có can đảm dám nói không, lập tức cúi đầu khom lưng: “Vâng, vâng, vâng, tôi sẽ làm." Âu Tử Duy không để ý tới cô ta nữa, đi thẳng ra cửa. Lâm Yên Yên tức giận giậm chân một cái. Thật không biết con yêu tinh nhỏ kia rót thuốc mê gì cho ngài ấy uống, bây giờ ngài ấy tự nhiên lại tốt với cô ta như vậy! Hôm sau, lúc Đồng Tuệ Lâm thức dậy, vẫn thấy những vết bầm tím trên người. Người đàn ông kia cũng chẳng dịu dàng, mỗi lần đều để lại vết thương trên người cô. Nhưng Lâm Yên Yên thật sự hầm canh cho cô, sáng sớm đã lộ ra bộ mặt bố thí. "Cô đừng thấy ngài ấy bảo tôi hầm canh cho cô thì tưởng là tốt với cô nhé! Còn không phải là muốn cô bồi dưỡng cơ thể cho tốt à. Nếu cô bị bệnh, ngài ấy có ngủ với cô cũng khó chịu!" Lâm Yên Yên luôn nói những lời chanh chua, nhất là sau khi ngài ấy mà cô ta luôn nhắc tới đã trở về. Đồng Tuệ Lâm không để ý đến cô ta. Cô ta giống như con chim sẻ, cứ ríu rít bên tai cô không chịu yên. "Lần sau ngài ấy tới, cô bớt nói đi! Ngài ấy không thích cô nói chuyện, cô cứ ngoan ngoãn phối hợp với ngài ấy là được rồi." "Ngài ấy nói, cô cũng chỉ làm chuyện đó là còn tạm được, ngài ấy cảm thấy phụ nữ bên ngoài bẩn." "Ngài ấy nói..." "Cạch!" Đồng Tuệ Lâm đặt mạnh cái bát xuống bàn: “Ngài ấy có nói hay không thì tôi không biết, nhưng cô chỉ là một bảo mẫu nhỏ, trên đời này làm gì có đạo lý bảo mẫu leo đến trên đầu của chủ nhà chứ!" "Cô… cô thật sự tưởng mình là chủ nhà à? Cô chẳng qua là công cụ để ngài ấy nhà chúng tôi thỏa mãn dục vọng mà thôi!" Lâm Yên Yên chống nạnh vênh mạch, đầy khí thế hung hăng. "Ồ? Thật không? Vậy tôi ngủ với anh ta cũng là hoàn toàn chính đáng! Cô có muốn làm công cụ để anh ta thỏa mãn dục vọng cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không đã!" Đồng Tuệ Lâm nhanh chóng đứng dậy, đi thẳng ra cửa. "Cô… Cô…" Lâm Yên Yên dường như bị Đồng Tuệ Lâm chọc trúng tâm tư, tức giận nói không ra lời. Đồng Tuệ Lâm không phải muốn gây khó dễ cho Lâm Yên Yên. Cô chỉ cảm thấy chồng cô, ngài Âu kia thật… quá đáng! Hắc Ám Đế quốc. Âu Tử Duy vừa đến công ty, đi thang máy lên tầng văn phòng của tổng giám đốc, lại nhìn thấy một gương mặt lâu ngày không gặp ở cửa văn phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]