Trong bóng tối ảo huyền, bất chợt ánh sáng len lỏi chiếu sáng bốn bức trường trắng xóa. Nàng đang ở đâu, sao nơi đây chẳng có gì ngoài bốn bức tường trắng xóa. Nàng nhìn trông xa xa. Những kí ức của nàng hiện lên một cách hi hữu. Từng kỉ niệm, đau thương, hạnh phúc, tất cả đang thay phiên nhau hiện lên. Bất chợt Cố Thiên Vũ từ xa bước tới. Nàng không nhìn rõ được gương mặt hắn, nhưng hình như hắn đang khóc.
- " Thiên Vũ, sao anh lại khóc? ". Lúc này, nàng mới mở miệng nói, âm thanh dịu ngọt vang vội.
Cố Thiên Vũ ngừng bước lại, bấy giờ, nàng và hắn chỉ cách nhau một mét. Cố Thiên Vũ mặc một bộ vest trắng, trên áo không biết là dính máu hay là họa tiết, bởi nàng chẳng nhìn rõ. Cố Thiên Vũ lặng im không nói gì, nước mắt trên mặt hắn từ từ lăn dài xuống. Lâm Nguyệt Y lúc này cũng không biết thật hay mơ vì mình chẳng nhìn rõ được gương mặt hắn.
Từ từ Cố Thiên Vũ khuất dần sau bức tường trắng xóa. Lâm Nguyệt Y muốn lại đến ôm lấy hắn mà không được, đôi mắt nàng rơi lệ, giọng nói nàng bất đấu thét lớn, nhưng chỉ vọng xa chứ không thấy Cố Thiên Vũ đâu. Nàng sợ hãi, tuyệt vọng.
- ------
Tít tít tít..... Máy đo nhịp tim trong bệnh viện đang kêu với nhịp điệu hơi nhanh.
Bác sĩ vội chạy đến xem tình hình của Lâm Nguyệt Y. Nàng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Nhưng nước mắt của nàng rơi xuống.
- " bác sĩ, chuyện này là sao? ". Mẹ nàng hỏi.
- "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-a-tha-cho-em/1245419/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.