Đến tối muộn chưa thấy Từ Minh về, Hạ Ngọc đoán có lẽ anh nghỉ ngơi ở nhà chính một đêm nên cô cũng không để đèn chờ nữa. Tắt đèn khoá cửa cẩn thận, cô chui lên chiếc giường êm ái, ấm áp ngủ một giấc thật sâu.
Nhưng điều đơn giản này giờ đây đối với Hạ Ngọc thật khó khăn, không có Từ Minh, không có hơi thở ấm áp và vòng ôm quen thuộc của anh, cô không tài nào ngủ được. Bây giờ Từ Minh đối với cô chẳng khác gì chất nghiện, dù biết nguy hiểm nhưng không tài nào dứt ra nổi. Ngay cả chính bản thân cô cũng không lường được sẽ có ngày trót yêu anh như vậy, nếu biết trước cô sẽ chẳng kí bản hợp đồng chết tiệt kia.
Chỉ tiếc những gì thuộc về cảm xúc con người khó ai có thể nắm bắt nổi, nếu đoán trước được thì đâu có ai phải đau khổ vì tình yêu.
Hạ Ngọc dặn lòng mình bắt buộc phải xoá bỏ thói quen phụ thuộc kia, dẫu rằng đã rung động nhưng không thể vì thế mà bắt ép Từ Minh ở bên cô. Cả hai chỉ là bạn giường, hết hạn hợp đồng mỗi người sẽ một nơi, phải tập làm quen với lối sống không có anh.
Trằn trọc một lúc lâu với bao suy nghĩ rối ren, cuối cùng vì mệt quả Hạ Ngọc đã thiếp đi từ lúc nào không hay.
[...]
Nửa đêm, cánh cửa phòng ngủ mở ra, một bên giường lún xuống, Từ Ninh nằm xuống khoảng trống còn lại trên giường, gối đầu lên tay ngắm nhìn Hạ Ngọc đang ngủ. Anh quan sát thấy lúc ngủ, đôi mày cô cứ nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-a-liem-si-cua-anh-dau-roi/1796425/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.