Dương Nhật Ánh từ nhỏ là cô nhi,lớn lên không nơi nương tựa lại bị bạn trai lừa dối.Có thẻ nói hai mươi năm năm cuộc đời cô toàn dãy bi kịch.
Có câu "Hồng nhan thị bạc mệnh".Ngũ quan xinh đẹp,đôi môi hồng như cánh hoa đào.Lời nói nhẹ nhàng như muốn thổi bay cánh hoa đào đó về đối phương.Mũi cao,đôi mắt dsen long lanh trìu mến.Thử hỏi nguoqì con gái như thế này tại sao lại phải chịu khổ.
Vì gia cảnh.
Người yêu cô từ bỏ cô mà ôm đùi con gái của đại gia,không những vậy còn mặc kệ nhìn cô bị cái đùi kia đổ một ly rượu vang lên đầu.
Tiền rồi tình,cô chẳng có thứ gì.Vậy sống để làm gì hà tất chết đi cho xong.
Lúc bấy giờ,trong đầu cô chỉ toàn mấy suy nghĩ vớ vẩn.
Hai dòng nước mắt chảy dài mà nhìn dòng người đi lại trên cây cầu lớn này.Cảm giác bản thân thật dư thừa.Mái tóc dài đen mượt tung tăng bay trong gió không phù hợp với hoàn cảnh.
-"KIẾP SAU TÔI SẼ THẬT LƯU MANH,SẼ KHÔNG SỐNG NHƯ THẾ NÀY NỮA!"_Cô hét lớn,đi cùng với nó là một tiếng tùm to lớn.
Một lúc sau cái nơi còn lại đôi tông của cô đã kín người đứng xung quanh ban tán.
___________@@@@@__________
"Đau quá!"_Cô rên rỉ _"Cái gì thế này?oát giờ heo"
Đưa hai tay sờ lên mặt.À hóa ra cô vẫn còn sống.Biết mà trốn không nổi.Nhìn chung quanh cô nhận ra ba điều.
1.Cơ thể này không phải cô.
2.Căn phòng này không phải phòng cô.
3.Xác nhận:"Quý khách đã trọng sinh một cách hoàn hảo vào cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-a-den-bao-nuoi-em-di/2190867/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.