Gần cuối năm, thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết trắng phủ khắp Thịnh Kinh chỉ còn lại màu đỏ và trắng, mái nhà và góc tường chất một lớp tuyết thật dày, trước cửa các phủ đã treo đèn l*иg và câu đối, hương vị năm mới cũng bắt đầu tràn ngập khắp nơi. 
Gia Dự Vương phủ bận rộn mấy ngày trời cuối cùng cũng yên tĩnh trước khi mặt trời lặn, Lâm Tu Ngôn ngồi dựa trên ghế, lấy một cây trâm ngọc trong lòng ra, siết lấy thân trâm giao nhau lóe lên ánh sáng kia, hắn dường như vẫn có thể cảm nhận được hương thơm còn đọng lại trên trâm, và cảm giác của bờ môi mềm mại ấy. 
Hắn vốn dĩ không biết là thời gian là dài đến thế, lần này về kinh ngược lại làm cho hắn hiểu ra sự dông dài của thời gian. 
Kinh thành vẫn phồn hoa như vậy, khắp nơi đều là tiếng người náo nhiệt, nhưng mà hắn lại cứ cảm thấy thiếu một cái gì đó, trong lòng vẫn trống rỗng, đến cả hương vị năm mới tràn ngập cũng khiến cho hắn nhìn thấy được sự hoang vắng nữa là, đặc biệt hơn, còn phải nhìn thấy mấy người Tống Thời Cẩn và Cố Hoài Du, còn có Trần Uyên và Lâm Chức Yểu lắc lư trước mặt hắn mỗi ngày, đến cả việc nói một câu thôi cũng khiến hắn cảm thấy mình là một người dư thừa, thực sự là quá thảm thương. 
Mỗi lúc như thế, chỉ có cây trâm mang theo hơi ấm trong lòng mới có thể cho hắn được một chút an ủi. 
Lâm Chức Yểu từng lén lút hỏi hắn: Ca, có phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bop-chet-doa-hoa-sen-trang-kia/3515188/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.