Chương trước
Chương sau
Mặt trời lấp ló bên chân trời, bóng đêm dần bị xua đi, hơi lạnh mùa thu khiến cho những giọt sương đọng lại trên cỏ cây.

Sạp bán hàng sám sớm bắt đầu mở cửa chọn hàng hóa, vừa dựng sạp lên liền thấy một đoàn quân binh mang theo đao gươm đồng loạt bước đến, sắc mặt nghiêm túc, bước chân vội vàng, tạo ra những âm thanh khiến người khác run rẩy.

Chuyện xảy ra đêm qua trong cung họ không hề biết được, nhưng mà thấy thế trận như thế này thì cũng hiểu ra là hôm nay ắt có chuyện xảy ra, cho nên đợi cho gió thổi ngang qua, liền có mấy người vô cùng tò mò bước theo đội ngũ từ xa xa, muốn nhìn cho rõ là như thế nào.

Thịnh Kinh sớm ban mai, còn chưa bị màu xanh xám bao trùm lên, Vinh Xương Vuong phủ trong lớp sương mờ vẫn yên ắng.

Mấy người Cố Hoài Du ở trong địa lao thẩm vấn Lâm Tu Duệ suốt một đêm, liệt kê những tội trạng viết đầy cả mấy trang giấy, chuyện nào cũng khiến người khác bất ngờ.
Lão phu nhân càng nghe càng không thể chấp nhận được, đặc biết là cái chết của Lâm Viêm, là nỗi đau mà đời này bà khó có thể quên đi được, mỗi lần nhớ đến hình ảnh thảm thương khi ông được khiêng về là do chính tay Lâm Tu Duệ tạo thành, trong trái tim lão phu nhân giống như là bị con dao cùn cứa ngàn lần, tia cảm tình cuối cùng với Lâm Tu Duệ cũng biến mất sạch sẽ.

"Ta hỏi ngươi, chuyện này phụ thân của ngươi có biết hay không?" Lão phu nhân siết lấy tay vịn của ghế, cắn chặt lưỡi duy trì sự tỉnh táo, một hồi lâu mới hỏi được một câu.

Lâm Tu Duệ kiệt sức mà cúi gằm đầu, sau khi tinh thần bị dày vò suốt cả một đêm, trong đầu hắn rối loạn không thôi, hỏi gì liền đáp nấy: "Biết... Vị trí Vương gia, ai mà không muốn có chứ?"

Lão phu nhân tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, sau khi vỗ lên ngực mấy cái thì đứng dậy, bước loạng choạng đến trước mặt hắn, hai mắt đỏ au mà nghiêm giọng nói: "Ngươi có biết là Nhị bá của ngươi chưa bao giờ có ý muốn tranh vị, e là đến lúc chết nó cũng không dám tin, là đứa cháu trai, vị huynh trưởng mà nó yêu thương từ nhỏ đến lớn lại chính là hung thủ lấy đi tính mạng của nó! Bao nhiêu năm qua, các ngươi có áy náy bao giờ không? Mỗi một khi nhắm mắt lại có mơ thấy Nhị bá của ngươi đòi mạng ngươi chưa?"
Lâm Tu Duệ lắc đầu, mơ màng nói: "Không có... Ta là Thế tử, có gì mà phải áy náy, người không vì mình trời tru đất diệt..."

"Bốp." Lão phu nhân không thể nhẫn nhịn nữa, tát một cái lên mặt của Lâm Tu Duệ: "Đúng thật là không bằng cả súc sinh."

Lâm Tu Duệ lắc lắc cái đầu, những nơi bị đóng dấu trên mặt bắt đầu rách toạc ra, nỗi đau thấu xương khiến suy nghĩ hỗn loạn của hắn tỉnh táo hơn phân nửa, còn chưa kịp phản ứng lại hắn đã nói gì, thì tiếng ồn ào xôn xao bên ngoài nhà giam vang lên.

Có người hét lớn tiếng: "Lão phu nhân, tiểu thư! Không hay rồi, Cấm Vệ bao vây Vương phủ, đến bắt người rồi!"

Lão phu nhân tức đến mức mắt mờ cả đi, tim đập thình thịch, Bạch ma ma đỡ bà ngồi xuống ghế, bà thở hồng hộc từng hơi.

"Bắt đi! Bắt hết cho ta! Báo ứng! Đây là báo ứng!" Tốt nhất là cũng bắt luôn bà đi, để bà có thể chuộc lại lỗi lầm mà mình đã phạm phải.
Lâm Tu Duệ vốn dĩ còn đang cúi gằm đầu chợt ngẩng lên, tay chân bị trói trên giá chữ thấp bắt đầu run rẩy, nếu như không phải là dây thừng trói chặt thì hắn có thể đã mềm nhũn dưới đất rồi. Hắn tưởng rằng là mình đã chuẩn bị kĩ lắm rồi, nhưng mà lúc cách cái chết gần đến thế, thì sự sợ hãi và tuyệt vọng lại chèn ép khiến hắn thở không ra hơi.

Chỉ cần hai tội chính tay gϊếŧ chết Lâm Viêm và mưu hại Lâm Tu Ngôn thôi đã đủ để hắn bị phán tội lăng trì. Huống chi hắn còn tham vào vụ án mưu phản cùng với Vệ Tranh, còn có dính líu đến chuyện Xích Ẩn Tán, mỗi một tội trạng trong số này thôi đều có nguy hại cực lớn cho quốc gia và người dân, e là lúc phán quyết cũng không đơn giản chỉ là lăng trì thôi.

Cực hình lăng trì còn chia ra nặng nhẹ, nhẹ nhất là tám nhát dao, lần nhiều nhất là cắt thịt sống của phạm nhân, cắt đến ba ngàn ba trăm năm mươi bảy đao. Trước khi cắt xuống miếng thịt cuối cùng trên người phạm nhân, đao phủ sẽ không cho phép phạm nhân tắt thở, không chỉ như vậy, còn cho phạm nhân uống thuốc, có đau đến đâu đi nữa thì cũng chỉ có thể chịu đựng.

Vậy còn hắn? Bao nhiêu tội trạng chồng chất lên nhau, bao nhiêu đao mới đủ? Càng nghĩ càng lạnh gáy, dường như hắn đã cảm nhận được có đao đang bắt đầu cắt thịt của hắn rồi.

Mồ hôi lạnh nháy mắt túa ra khiến cho vết thương sau lưng nóng rát, cả người Lâm Tu Duệ run lên, hai mắt phát sáng, mong đợi mà nhìn Cố Hoài Du, nghẹn ngào nói: "Cố Hoài Du... Muội muội, Đại ca, tổ mẫu, con sai rồi, mọi người có cách đúng không, muội, huynh đi xin ân điển đi, ta không muốn chết thảm như vậy."

Nếu như Hoàng đế nói là tội trạng không dính dáng gì đến già trẻ nữ nhân trong nhà, đến bây giờ cũng không có ý định thu hồi lại hôn sự của Cố Hoài Du và Tống Thời Cẩn, vậy thì nhất định sẽ nể mặt mũi của Tống Thời Cẩn, hắn cũng không mong sẽ thoát chết, ít nhất là đừng bị cắt nhiều nhát đao như vậy trước khi chết thôi.

Trong địa lao không có ai lên tiếng, Lâm Tu Duệ gấp gáp: "Ta cầu xin các người, trước kia là ta không tốt, ta không nên làm ra những chuyện táng tận lương tâm như vậy, ta đáng chết, ta không phải người, ta là súc sinh! Không... Ta còn không bằng cả súc sinh! Các người cứu ta với!"

Lâm Tu Ngôn bất ngờ trước sự mặt dày của Lâm Tu Duệ, thái độ như vậy có thể nói là xưa nay chưa từng có, cũng chưa từng thấy qua, gớm ghiếc đến mức khiến người khác buồn nôn.

Cố Hoài Du nhìn Lâm Tu Duệ mặt mũi nước mắt nước mũi tùm lum , giọng nói vô cùng bình tĩnh, chầm chậm mà hỏi: "Nếu như Lâm Tương chưa hủy dung, chuyện này cũng chưa bao giờ xảy ra, nàng ta muốn gϊếŧ ta, ngươi sẽ giúp ta chứ?"

Lâm Tu Duệ ngây ra một lát, lập tức hét nói: "Giúp, nhất định giúp, muội là muội muội ruột của ta, ta không giúp muội thì giúp ai!"

"Ha." Cố Hoài Du cười châm biếm, đột nhiên lớn giọng hỏi: "Nhìn vào mắt của ta, nói lại một lần nữa."

Lâm Tu Duệ ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn vào đôi mắt đen láy của nàng, sau đó lại nhanh chóng trốn né, muốn quay đầu lại một lần nữa, nhưng cổ lại cứng như đá, cương cứng không thể cử động chút nào.

Trước kia Lâm Tương có ý định gϊếŧ Cố Hoài Du không chỉ một hai lần, hắn chưa bao giờ ngăn cản, thậm chí còn âm thầm giúp đỡ, những chuyện này Cố Hoài Du đều biết.

"Cho nên, tại sao ta phải giúp ngươi chứ." Cố Hoài Du bước về trước hai bước, đến gần hắn, nói từng câu từng chữ: "Ta còn mong ngóng ngươi bị chém thành trăm ngàn mảnh nữa kìa. Ngươi yên tâm, ta sẽ tiễn bảo bối Lâm Tương của ngươi đi gặp ngươi, nàng ta sẽ thảm y như ngươi vậy."

Nói xong, cửa nhà lao liền bị người khác mở ra, Cấm Vệ mang theo trường đao xông vào ồ ạt, trong lúc bước đi cuốn lên một cơn gió lạnh lẽo và đầy máu tanh.

Người đứng đầu nhìn những lời khai để trên bàn một cái, lại liếc nhìn Lâm Tu Duệ và những thích khách bị treo lên, lớn giọng dặn dò: "Mang hết đi, phần lời khai này bản quan sẽ đích thân đưa đến trước mặt Hoàng thượng."

Cấm Vệ đồng loạt nghe lệnh, trực tiếp chặn miệng của Lâm Tu Duệ lại, tháo dây trói ra sau đó đổi thành bộ xích rồi áp giải ra ngoài địa lao, còn về những thích khách bị chém đứt gân chân kia, thì gắn dây xích lên rồi để cho hai Cấm Vệ kéo về.

"Hoàng thượng có lệnh, tuy là tội trạng không dính líu đến già trẻ và nữ nhân trong nhà, nhưng mà chiếu theo tiền lệ thì sẽ điều tra Vinh Xương Vương phủ, đợi sau khi có phán quyết rồi mới định tội." Người đó nhìn về phía cửa, cung kính làm một thế tay: "Ngu lão phu nhân, Huyện chủ còn có Lâm Đại công tử, mời."

Lão phu nhân thở dài một hơi, như là nháy mắt già đi rất nhiều, để cho Cố Hoài Du và Lâm Tu Duệ dìu bà dậy, nói một tiếng: "Đa tạ Hoàng thượng khai ân."

Người đó chắp chắp tay, để cho mấy người họ ra ngoài trước. Hoàng thượng nhớ đến tình nghĩa cũ của lão Vương gia nên đặc biệt khai ân, thêm nữa bên cạnh còn có một Hoàng tử Phi tương lai, cho nên là dù Vinh Xương Vương phủ định sẵn là sẽ lụn bại thì cũng không ai dám tùy tiện động vào những người này.

Lúc bước ra ngoài địa lao, bên ngoài đã sáng, Lâm Tu Duệ bị nhốt một đêm, nháy mắt được thấy ánh mặt trời, trước mắt đen lại, bước chân có chút loạng choạng, sau khi bị Cấm Vệ đẩy vài cái, liền bước ra khỏi cửa phủ như chó mất nhà.

Bên ngoài cửa phủ đã có rất nhiều bách tính tụ tập nghe ngóng, thấy Cấm Vệ mặc áo giáp lần lượt bước ra hết người này đến người khác, lại dán thêm một lệnh phong tỏa trên cánh cửa đỏ chói kia thì nháy mắt liền nháo nhào lên.

Người mới bị đối xử như vậy gần đây là Phù Lan, bây giờ cỏ trước cửa phủ Tướng quân chưa mọc được bao nhiêu thì đã tới lượt Vinh Xương Vương phủ rồi.

"Bọn họ phạm tội gì vậy nhỉ?" Có người nhỏ giọng hỏi.

"Không biết, nghe nói là sáng nay phủ Nhị Hoàng tử cũng bị điều tra, có khi nào là liên quan gì không?"

"Lẽ nào là..." Giọng nói dừng lại, những lời phía sau hắn không dám nói nữa.

"Suỵt, quan binh nhìn qua rồi kìa."

"Ngươi nhìn mặt Thế tử đó đi!"

Đối mặt với sự chỉ trỏ của bách tính, Lâm Tu Duệ cảm thấy giận dữ xấu hổ vô cùng, hai chữ "Gian" to trên mặt nóng hừng hực, nếu như dưới chân có một cái lỗ, hắn thật muốn chui xuống dưới giấu mình đi, không bao giờ bước ra nữa.

Lâm Tu Ngôn liếc nhìn Lâm Tu Duệ bị xích sắt kéo đi, lại nhìn lên bầu trời trắng xanh, trong lòng thở hắt ra đồng thời cũng cảm thấy nặng nề.

Lâm Tu Duệ lần này khó tránh khỏi cái chết, cho dù là có chém sống Lâm Tu Duệ đi chăng nữa thì phụ thân của hắn cũng không trở về được, nếu như công khai chuyện này ra, mẫu thân của hắn, muội muội của hắn sao mà chịu nổi.

"Đại ca." Cố Hoài Du gọi một tiếng: "Trời xanh có mắt, báo ứng không chừa một ai, tuy là những món nợ mà hắn thiếu còn chưa trả xong, nhưng mà cũng coi như là có một câu trả lời cho Nhị bá rồi."

Lâm Tu Ngôn miễn cưỡng cười cười, "Đa tạ."

Cố Hoài Du thở một hơi thật dài, cái gai cắm trong lòng cuối cùng cũng được nhổ ra.

"Con có một căn nhà ở đường Chu Tước, trước khi có kết quả phán quyết, tổ mẫu cùng con tạm thời ở đó có được không?"

"Lâm phủ tuy là không lớn, nhưng cũng tính là nhà của muội, lý nào lại để muội và tổ mẫu ở bên ngoài." Lâm Tu Ngôn tỏ ý cho Bạch ma ma ở phía sau dắt người đi về phía Nhị phòng, "Muội cứ yên tâm mà ở, chuyện khác thì sau này hãy nói."

Trong lòng lão phu nhân xấu hổ không thôi, để cho người khác dìu bà bước xuống bậc thang, bà từng nói mình già rồi mắt mờ nhưng tim không mù, ai ngờ đâu đến cuối cùng bà mắt mù mà tim cũng mù nốt. Người mà bà che chở lại là kẻ ăn cháo đá bát, là súc sinh, người bà có lỗi nhất lại vẫn đối xử với bà như thế, lương tâm của bà thật khó chịu mà.

Bà thà rằng bây giờ có ai đó chạy đến tát cho bà hai cái thật mạnh, khiến bà nhìn kĩ lại những chuyện hồ đồ mà bà đã làm trong quá khứ!

Bà sai rồi, thậm chí còn sai hơn cả Lâm Tu Duệ.

Khoảng cách của hai tòa phủ không xa lắm, sau khi mấy người họ đến Lâm phủ, Giang Thị lập tức sai người thu dọn phòng, sắp xếp mọi thứ thật ổn thỏa, Lâm Tử Khiêm thấy Cố Hoài Du còn vui mừng không thôi, kéo nàng đi tìm Lâm Chức Yểu.

Giang Thị thở dài một hơi, bất lực mà nói: "Rốt cuộc thì vẫn là trẻ con, không hiểu cái gì cả."

Lão phu nhân nhìn mãi nhìn mãi rồi không chịu nổi, vừa nghĩa đến những chuyện ngày xưa, sau khi rống lên khóc xong thì bà liền kể hết tất cả mọi chuyện ra, đạp thình thịch lên l*иg ngực mình tự mắng chửi, liên tục xin lỗi tất cả mọi người.

Giang Thị còn kiên cường hơn Lâm Tu Ngôn tưởng nhiều, chỉ ngây người ra một lát, thấy cảm xúc của lão phu nhân quá kích động, liền lau nước mắt khuyên nhủ bà hồi lâu, đợi cho bà khóc đến nỗi ngủ mê man thì mới bước ra bên ngoài.

Nếu như nói là Giang Thị không có chút oán hận nào là giả, chỉ là oan có đầu nợ có chủ, bây giờ điều mà bà muốn nhất là, Lâm Tu Duệ bị chém thành trăm mảnh mà chết!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.