"Hồng Ngọc Liêm?" Hoàng đế rũ mắt nhìn Vệ Nghiêu, sau đó xoay xoay cái nhẫn ban chỉ trên ngón tay, trầm ngâm một lát mới mở miệng hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn tặng thứ này?"
Vệ Nghiêu làm như không phát hiện ra, đôi mắt đen láy mang theo sự ngây thơ của trẻ nhỏ, nghiêm túc gật đầu: "Mẫu phi từng nói, vàng bạc châu báu quá thô tục, thứ có thể làm nữ tử động lòng không phải là những thứ bên ngoài mà tấm lòng chân thật, hai ngày nay mưa to, hoa trong Hoa Viên đều dập nát hết, chỉ có Hồng Ngọc Liêm là đón mưa đón gió mà vẫn nở rộ, nhi thần cảm thấy, hoa này rất hợp với tỷ tỷ nên muốn hái xuống tặng cho tỷ ấy. Tỷ tỷ vừa mới mất đi mẫu thân, đang là lúc tỷ ấy buồn bã, nhi thần hi vọng tỷ ấy có thể như hoa này, tuy là bị mưa dập gió vùi nhưng vẫn sống thật mạnh khỏe tươi đẹp."
Hoàng đế nghe vậy, không biết là nghĩ gì mà sắc mặt đột nhiên trở nên dịu dàng hơn, "Nhanh đi thay y phục đi, cẩn thận bị cảm lạnh."
"Tạ Phụ hoàng!"
Liễu Quý phi vẫn luôn cúi đầu, mắt không nhìn ngang ngó dọc mà chỉ nhìn gạch trên mặt đất, nhưng bà lại đang ngây người, sự xuất hiện của Vệ Nghiêu là chuyện mà bà không ngờ được, những lời này bà cũng chưa từng dạy cho nó, làm sao nó lại trùng hợp mà nói đến những lời đó, hay là nó đã biết được chuyện gì rồi.
Vệ Nghiêu chớp chớp mắt mấy cái, nhìn Cố Hoài Du cười cười, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bop-chet-doa-hoa-sen-trang-kia/3515160/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.