Sau hạ chí, cuộc săn bắn cũng đến như mọi người mong đợi, khác với thời tiết mọi năm, hạ chí năm nay không có cơn mưa lớn nào, liên tiếp nắng chói chang suốt mấy ngày liền, không khí cũng càng ngày càng nóng hơn, bầu trời xanh ngắt một mảng, không có chút dấu hiệu là sắp mưa nào cả. Gia quyến của Vinh Xương Vương phủ đều có trong danh sách đi theo đến bãi săn năm nay, nhưng nữ quyến đi thì chỉ có hai người là lão phu nhân và Cố Hoài Du. Lâm Tương sau khi trải qua một sự dày và đau đớn kéo dài thì dần dần nhận ra Xích Ẩn Tán này thật đáng sợ, đối với chuyện Tôn thần y thử thuốc giải cũng coi như là phối hợp một cách không tình nguyện mấy. Hiệu quả mấy ngày nay có thể nói là hiện rõ ra, mụn nhọt độc trên người đã biến mất, nhưng sẹo vì bị phỏng vẫn còn đó, nàng ta lại còn đang bị cấm túc nên không thể thăm gia cuộc thi săn bắn năm nay, nghe tin Cố Hoài Du được đi, nàng ta tức đến mức đập loạn đồ đạc tùm lum. Thân thể của Trương Thị càng ngày càng yếu, mấy ngày gần đây còn không thể xuống giường được, suốt ngày cứ điên điên khùng khùng, một lát thì kêu tên Lâm Tương, một lát thì kêu tên Cố Hoài Du, Tôn thần y cũng từng qua nhìn cho bà ta hai lần, thấy bệnh bà ta đã vào giai đoạn nguy kịch, lắc lắc đầu với Cố Hoài Du. Có lẽ là bà ta cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa rồi. Còn về Trương Nghi Lâm, bất kể là thân phận nào, ả cũng không có tư cách để đi. Ả yên ắng suốt thời gian qua, chợt hai ngày trước khi chuẩn bị xuất phát lại dẫn người đến Đường Lê Viện, tìm Cố Hoài Du kéo gần quan hệ, thấy nàng vẫn đối xử với mình không mặn không nhạt, trong lòng ả không biết là lại chuẩn bị nghiên cứu chuyện gì nữa. Trời còn chưa sáng hẳn, trong phủ liền bắt đầu bận rộn hẳn lên, cuộc đi săn lần này kéo dài hai ngày, tính cả đoạn đường đi và về, đại khái cũng khoảng ba ngày, đồ phải chuẩn bị cũng rất nhiều. Lục Chi đang chải tóc cho Cố Hoài Du, thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, nghi ngờ nói: "Tiểu thư, người sao vậy?" Cố Hoài Du nhìn chằm chằm cái gương, bầu trời bên ngoài vẫn còn u ám một mảnh, nhàn nhạt nói: "Ta cứ cảm thấy có chút bất an." Nghe tin Đức Phi đã khỏi bệnh vào hôm trước, Quế ma ma thì đã bị đánh chết ngay hôm đưa về cung, theo như tính cách chấp nhất của Vệ Thanh Nghiên, chuyện này chắc sẽ không cứ thế mà bỏ qua đâu. Bàn tay của Lục Chi khựng lại, trịnh trọng nói: "Tiểu thư yên tâm, muội nhất định sẽ bảo vệ người thật tốt." Hồng Ngọc đang đứng bên cạnh, lấy y phục và trang sức bỏ vào trong rương, Cố Hoài Du nhìn một cái rồi mở miệng nói: "Không cần mang theo bộ này, chỉ mang hai bộ mà lão phu nhân đã chuẩn bị hôm trước là được." Bàn tay Hồng Ngọc cương cứng lại trong không trung, một hồi sau, không nỡ mà nói: "Nhưng mà nô tỳ cảm thấy, hai bộ này đẹp hơn nhiều." Trong nàng cầm chính là bộ y phục cưỡi ngựa mà Cô Vũ Tiên mang đến hôm đó, kiểu dáng mới mẻ, tay áo hẹp cổ áo tỳ bà, chỗ tay áo còn dùng chỉ vàng thêu hoa thạch lựu, có lẽ là do chính tay Cô Vũ Tiên làm, đúng là tinh xảo, hoa lệ hơn nhiều sơ với hai bộ mà lão phu nhân sai người mang đến. Cố Hoài Du lắc lắc đầu, ánh mắt kiên định, Hồng Ngọc cũng không tiện nói thêm gì nữa, cẩn thận mà đặt hai bộ đồ đó vào trong tủ, lấy hai bộ khác ra. Sau khi dùng một bữa sáng đơn giản, trời cùng dần dần sáng, lão phu nhân sai người đến báo tin, nói là có thể xuất phát rồi. Xe ngựa đã chờ sẵn ở cửa phủ, cần phải vào cung chờ sẵn trước, đợi Hoàng thượng và các nương nương trong hậu cung đi trước. Cố Hoài Du sai người mang hành lý ra xe trước, đang chuẩn bị dẫn theo Hồng Ngọc và Lục Chi đi, thì một ma ma thân hình thấp và mập mạp chạy từ bên ngoài Đường Lê Viện qua, vừa hay chặn đường đi của ba người họ lại. Bà ta phủi phủi gấu váy, chỉnh sửa lại trâm cài tóc sắp rơi trên đầu, mở miệng nói: "Tiểu thư, người mang theo lão nô đi!" Cố Hoài Du nhìn bà ta, đó còn không phải là Lâm ma ma hầu hạ cho Trương Thị sao? Hồng Ngọc cau mày lại, nhìn Lâm ma ma, có chút không vui, "Lâm ma ma không hầu trong viện của Vương phi, chạy đến Đường Lê Viện làm gì?" Lâm ma ma vỗ vỗ ngực, giải thích: "Mọi năm đều là lão nô đi cùng Vương phi, lão nô có kinh nghiệm, sóng gió bão ngầm trong bãi săn khó phòng, có lão nô bên cạnh còn có thể giúp tiểu thư được một ít, cô nương yên tâm!" Nghe những lời không biết xấu hổ này của bà ta, Hồng Ngọc vừa tức lại vừa buồn cười, phụt miệng nói: "Điêu nô nhà bà, tưởng là..." "Hồng Ngọc." Còn chưa nói xong, đã bị Cố Hoài Du giơ tay ngắt lời, nàng cười cười, ánh nhìn vòng quanh trên mặt Lâm ma ma vài vòng, rồi thấp giọng hỏi: "Lâm ma ma đi đâu rồi?" "Lâm ma ma." Bước về phía trước hai bước, đè thấp giọng cực nhỏ, nói nhanh: "Ta vứt bà ta ra ngoài rồi." Đuôi mắt Cố Hoài Du khẽ nhướn lên: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Lâm ma ma làm một thế tay, cười nói: "Ta làm việc, con cứ yên tâm! Đã cho người canh chừng rồi, cho chút thuốc mê, không tới hai ngày thì không tỉnh lại đâu, phía Triều Vân Viện ta cũng nói trước rồi, sẽ không có ai phát hiện đâu." Hồng Ngọc mặt mày ngơ ngác nhìn về phía Cố Hoài Du lại nhìn Lâm ma ma, nghe hai người nói chuyện, không hiểu lắm hai người họ đang nói gì, Lâm ma ma không phải đang đứng trước mặt sao? Cố Hoài Du cười cười: "Vậy thì đi thôi." Nói xong, liền thật sự dẫn theo Lâm ma ma bước ra cửa. Nếu như có Tôn thần y đi theo, bản thân nàng cũng yên tâm được một ít. Sức của Lục Chi tuy lớn, nhưng mà nguy cơ trên bãi săn đầy rẫy, chỉ một mình Vệ Thanh Nghiên thôi, bên cạnh đã có không ít hộ vệ có võ công cao cường, nếu như nàng ta muốn động tay động chân với mình, e là dễ như trở bàn tay. Hồng Ngọc lúc này mới hoàn hồn lại, bước chân theo sau, cố ý vòng sang một bên, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư, người thật sự muốn dẫn Lâm ma ma đi theo?" Nàng cứ cảm thấy Lâm ma ma này nhìn vào là lạ, bình thường đi theo bên cạnh Vương phi, mắt mọc ở trên đỉnh đầu, sao bây giờ lại đột nhiên thân thiết với tiểu thư chứ, quả thực là có chút không bình thường mà. Cố Hoài Nhu nhướn nhướn cằm, "Tại sao lại không?" Chiếc xe ngựa tinh tế xa hoa trước của phủ đã đứng chờ từ lâu, lão phu nhân dặn dò nha hoàn mang hành lý chuyển lên chiếc xe ngựa nhỏ hơn, thấy Cố Hoài Du lại dẫn theo Lâm ma ma bước đến, hỏi: "Sao Lâm ma ma cũng ở đây?" Cố Hoài Du hành lễ với lão phu nhân, không nhanh không chậm mà nói: "Cháu gái lần đầu tham gia cuộc thi săn bắn, sợ là không hiểu quy tắc, đụng phải quý nhân, nên đặc biệt bảo Lâm ma ma đi chung, nghĩ là có bà ta ở bên cạnh nhắc nhở, cũng có thể yên tâm được phần nào." Ánh nhìn của lão phu nhân rơi lên người Lâm ma ma, lát sau liền gật gật đầu: "Nếu là như thế thì cứ dẫn theo đi. Hôm nay đông người, mọi chuyện phải cẩn thận, mang theo cũng tốt." Mặt trời màu đỏ vàng vừa mới ló dạng, nhuộm một bầu trời đỏ như lửa, thời gian vẫn còn sớm, trên con đường lớn đã có không ít xe ngựa lớn lớn nhỏ nhỏ đi về phía cung, đều đang đánh xe vội vã sợ làm trễ thời gian. Trời còn chưa sáng đã dậy chuẩn bị, lão phu nhân tuổi tác lớn nên có chút buồn ngủ, sau khi lên xe ngựa liền bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong xe nhất thời yên tĩnh không tiếng động, Cố Hoài Du ngồi buồn chán, nghe tiếng ngựa chạy lộc cộc lộc cộc bên ngoài, chỉ đành vén màn xe lên nhìn cảnh vật không ngừng lùi về sau. Bởi vì hôm nay Hoàng đế và Hoàng hậu đều có mặt, nên trên con đường lớn đã phong kín từ lâu, để bảo đảm an toàn, mười bước có một trạm gác, cách mỗi một đoạn đường có thể nhìn thấy vài hộ vệ mang theo kiếm đang đứng thẳng mà canh gác. Tôn thần y giả trang thành dáng vẻ của Lâm ma ma bước nhanh theo xe ngựa, phía sau thân có tiếng vó ngựa chạy nhanh đến, sau khi ông ngoảnh đầu lại nhìn, liền nháy mắt với Cố Hoài Du, trên gương mặt tròn trịa trông có chút buồn cười. Cố Hoài Du nhìn qua đó theo bản năng, một nam tử mặc đồ đen cưỡi tuấn mã đang phi nhanh mà đến, búi tóc bằng ngọc buộc chặt trên đầu, ngũ quan lộ ra nét nghiêm nghị dưới ánh mặt trời, khoảng cách dần ngắn lại, hắn đột nhiên siết chặt dây cương, sau đó nghiêng mặt qua, cười cười với Cố Hoài Du. Đây có lẽ là lần đầu tiên Cố Hoài Du thấy Tống Thời Cẩn mặc y phục màu đen, khác với bộ dáng thường ngày mà nàng hay thấy, khí chất của hắn dường như thay đổi nghiêng trời lệch đất, sự dịu dàng không còn nữa, chỉ còn lại sự lạnh lùng mà thiết huyết, nhưng lúc hắn cười với nàng, những thứ đó cũng biến mất sạch trơn. "Mọi chuyện phải cẩn thận." Tống Thời Cẩn lặng lẽ nói. Cách cửa sổ xe, ánh nhìn của Tống Thời Cẩn rơi vào y phục trên người nàng hôm nay, chỉ thấy một màu xanh ngọc bích, có chút thất vọng, nàng không mặc y phục mà hắn tặng! Cố Hoài Du gật gật đầu, lúc gật đầu sợi chỉ đỏ trên cổ thoắt ẩn thoắt hiện, tâm trạng Tống Thời Cẩn chợt tốt hẳn lên, huơ huơ roi ngựa trong tay, liếc nhìn "Lâm ma ma" dưới xe một cái, lại quất ngựa dẫn theo một đoàn thị vệ phía sau chạy về Hoàng cung. Tôn thần y cười không thấy mặt mũi đâu nữa, sau khi Cố Hoài Du buông màn xe xuống thì nhìn về phía Hoàng cung càng ngày càng gần, nụ cười trên mặt tuy là vẫn còn nụ cười đó nhưng trong ánh mắt lại lạnh lùng, trong mắt có sự quyến luyến và hoài niệm phức tạp. Bên ngoài cửa cung có xe ngựa của các phủ đang sắp xếp thành hàng chỉnh tề, Cấm vệ quân ở phía trước đã xếp hàng ngay ngắn, bao quanh thành một vòng hai phía trên con đường bước vào cửa cung cao lớn màu vàng sáng lấp lánh bên ngoài hơn một trượng, Cố Hoài Du bước xuống xe ngựa theo lão phu nhân, đứng bên cạnh chờ Hoàng đế ngự giá. Đưa mắt nhìn quanh, oanh oanh yến yến khắp nơi, đều là những phu nhân cao quý và thiếu nữ có vẻ ngoài xuất sắc, hoặc là tụ tập thành tụm năm tụm ba nhỏ giọng bàn tán, hoặc là dẫn nha hoàn ma ma đứng yên lặng chờ đợi. Cố Hoài Du vừa đứng xong, Vương phu nhân liền dẫn theo Trần Hân Lan đi đến, sau khi hành lễ với nhau xong liền nhân lúc hai người đang hàn huyên, Trần Hân Lan kéo Cố Hoài Du sang một bên nói chuyện. Sau khi hai nhà tự định hôn sự xong thì quan hệ cũng được kéo gần lại không ít, Trần Hân Lan nói chuyện thẳng vào vấn đề, nhỏ giọng nói: "Muội nghe nói hôm đó Lục Công chúa đến phủ của tỷ, nàng ta không gây sự với tỷ chứ?" Cố Hoài Du cười cười: "Không có, Lục Công chúa chỉ đến thăm Quận chúa thôi." Trần Hân Lan nhìn về phía sau lưng nàng hai lần: "Nàng ta bình thường chẳng có quan hệ thân thiết gì với Lâm Tương, sao đột nhiên lại đi thăm Lâm Tương chứ?" "Ai biết được." Cố Hoài Du nói: "Hoặc là đã lâu không gặp, có chút nhớ Lâm Tương." "Chúng ta không nói nàng ta nữa." Trần Hân Lan cười một cái, quan sát Cố Hoài Du từ trên xuống dưới, thấp giọng nói: "Xem hôm nay tỷ tỷ đã chuẩn trổ tài rồi." Cả người Cố Hoài Du mặc một bộ y phục cưỡi ngựa đơn giản, đôi giày da dê non thêu hoa văn cát tường, dùng một cây trâm ngọc búi cao tóc trên đầu, vừa nhìn thấy khá là có khí thế. "Ta còn chưa biết cưỡi ngựa làm sao nữa kìa, hôm nay chỉ là đi cho đủ số thôi." Cố Hoài du nhỏ giọng nói với Trần Hân Lan. Trần Hân Lan kinh ngạc, sau đó nghĩ đến những gì mà Cố Hoài Du trải qua, vỗ vỗ ngực mình, nói: "Vậy lát nữa tỷ tỷ đi chung với muội, đồ săn được, muội chia cho tỷ một nửa." Cố Hoài Du nhéo nhéo mặt nàng, cười nói: "Được thôi." Đang nói chuyện, cửa cung liền vang lên tiếng cất cao của thái giám dẫn đường. Các quý nhân quan lại đừng chờ ở cửa cung đồng loạt quỳ xuống hành lễ theo khẩu lệnh, không đợi bao lâu, đội lễ nghi dẫn giá liền bước ra cửa cung như cá ra khỏi nước, phía trước tay cầm cung, đao dài, cưỡi tuần mã, phía sau có đội cờ gồm cờ, màn, cờ quạt bước sát theo sau. Long Lân Vệ mặc đồ đen cưỡi ngựa vây quanh kiệu liễn của Hoàng đế, kiệu đi hiên ngang, đầu xe cao che trời. Mấy ngày nay mặt trời oi bức trên cao, cũng không làm giảm được niềm hứng thú khi đi săn của Hoàng đế, lần này mang theo không ít phi tần, trừ Hoàng hậu và Tứ phi đi theo phía sau, còn có một vài quý nhân khá được sủng ái, lại thêm thái y, cung nữ, thái giám theo hầu, một đoàn người đông đúc hết cả con đường. Bá quan cưỡi ngựa theo sau, gia quyến của các phủ cũng lên xe ngựa đi theo phía sau, cả đường đi thẳng về phía ngoại thành. Tuy là nhiều người, nhưng mà trong đội ngũ vẫn luôn yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa dần xa, cảnh sắc cũng chuyển dần từ những con phố phồn hoa đến núi non hồ nước, xe ngựa lắc lư, không biết đi bao lâu mới dừng lại. Bạch ma ma nhắc nhở dưới xe: "Lão phu nhân, tiểu thư, đã đến bãi săn rồi ạ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]