Chương trước
Chương sau
Tôn thần y ngại ngùng ho hai tiếng, vốn dĩ muốn giấu giếm một chút, ai ngờ lại bị nhận ra nhanh như thế chứ.
Sau khi hắng hắng giọng, cuối cùng cũng chỉnh đốn lại biểu cảm, bèn hỏi: "Ngươi biết ta?"
Cố Hoài Du lắc lắc đầu, vẫn cười mỉm như cũ mà nhìn Tôn thần y, trong mắt mang theo chút xảo trá: "Nếu như lúc nãy chỉ là suy đoán, thì bây giờ có ta có thể khẳng định rồi."
Tôn thần y bị nghẹn họng một lát, sau đó lại chầm chậm mà bước lên sạp, nâng chén trà lên, đánh giá Cố Hoài Du: "Nói ra xem sao ngươi nhận ra ta được?"
Cố Hoài Du cũng ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Tôn thần y, chầm chậm nói: "Thực ra cũng rất đơn giản. Tôn Minh Đức là do ta sai người đi bắt, bây giờ vẫn nên ở Thương Châu, cho dù là ông ta chạy trốn giữa đường, thì Vương phủ cũng sẽ không phải là nơi mà ông ta chạy đến, càng sẽ không cười với ta một cách kì lạ như thế. Hơn nữa, khắp thiên hạ này, những người biết được thuật dịch dung đã ít nay lại càng ít hơn, nếu như thêm cả cái thay hình đổi dạng nữa, thì chắc chỉ có Tôn thần y không ai biết được bộ mặt thật của ngài mới có khả năng thần thông như thế."
Cái gọi là thay hình đổi dạng, là một loại công pháp đặc biệt, có thể điều động nội lực đến chỗ quan trọng, thông qua sự chèn ép cả bên trong và bên ngoài mà thu nhỏ xương cốt, thay đổi thân hình và chiều cao của con người.
Lâm Tu Ngôn từng nói với nàng, người biết loại công phu như thế trên giang hồ không nhiều, Tôn thần y tuyệt đối là một trong những người xuất sắc nhất của môn công phu đó.
Mới nãy Cố Hoài Du có quan sát kĩ rồi, tuy là Tôn thần y và Tôn Minh Đức nhìn không khác gì nhau, nhưng mà cổ lại không dài như Tôn Minh Đức, hơn nữa khớp xương của ông ta cũng ngắn hơn người thường một chút.
Tôn thần y thầm than thất sách rồi, nếu sớm biết thì đã không cười với nàng rồi, lại hỏi tiếp: "Còn gì nữa?"
Cố Hoài Du nhấc tay chỉ chỉ con mắt của mình, cười nói: "Mặt nạ tuy rằng mỏng như cánh ve, đắp lên mặt không khác gì với da người, nhưng mà trong ngũ quan con người, vùng da xung quanh mắt luôn là mỏng nhất, cũng là chỗ dễ bị tác động nhất, mỗi một nụ cười một ánh mắt, cái chớp mắt đều sẽ thay đổi theo từng động tác, nếu như đắp thứ gì lên, cho dù là rất mỏng, biểu cảm cũng sẽ bị cứng nhắc chậm rì, mất đi sự linh động vốn có."
Tôn thần y tán thưởng gật gật đầu, Cố Hoài Du nói không sai, vấn đề này cũng là một trong những vấn đề mà ông vẫn luôn nghiên cứu, nếu như vùng quanh mắt không dán dính lại được, thì đây vẫn luôn là khuyết điểm lớn nhất của thuật dịch dung.
Chỉ là bình thường sẽ không có ai cứ nhìn chằm chằm vào mặt đối phương mà quan sát, nên bình thường mà nói, nếu như không cố ý đi nhìn, thì sau khi dịch dung cũng sẽ không bị người khác phát hiện.
"Còn gì nữa?" Tôn thần y lại hỏi.
Cố Hoài Du lắc lắc đầu, dứt khoát trả lời: "Hết rồi."
Nàng sẽ không nói là, thực ra lúc nãy nàng gọi tên của Tôn thần y, cũng chỉ là do trực giác mách bảo, muốn gài bẫy ông thử mà thôi, không ngờ là hiệu quả cũng khá tốt đó chứ.
Người biết thuật dịch dung nhiều hay không nàng không biết, chỉ nghe nói Tôn thần y biết, ông lại có mối quan hệ sư đồ với Trần Uyên, thời gian đến cũng trùng hợp như thế, hơn nữa Tôn Minh Đức cũng họ Tôn, cùng là người hành y, cho dù có gọi sai thì cũng có thể nói cho qua.
Có điều, bây giờ thì, cũng không cần nói cho có nữa rồi.
"Vậy ngươi có biết vì sao ta đến không?" Tôn thần y cứ thế mà bị lừa bỗng cười nói.
Cố Hoài Du nghĩ một lát, thăm dò: "Tống đại nhân bảo ngài đến?"
"Đứa bé này, ngươi cũng khá thông minh đó." Tôn thần y nhướn nhướn mày, thần sắc đột nhiên trở nên bi thương, liến thoắng nói: "Đồ nhi đó của ta từ hôm qua đã thơ thẫn cả ngày, tinh thần ảm đạm, sau khi về phủ còn khóc một cách rất chi là đau lòng... Ầy, cũng không biết là luyện công pháp gì đến mức tẩu hỏa nhập ma nữa."
Cả người Cố Hoài Du cương cứng, không dám tin mà nhìn Tôn thần y.
Có hai nguyên nhân chủ yếu. Một là, Tôn thần y vậy mà lại là sư phụ của Tống Thời Cẩn. Hai là, nhìn ông có vẻ phong thái thần tiên như thế, giọng nói trầm ấm còn mang theo sự trải đời, không ngờ là ông nói dối câu nào ra câu đấy như thế.
Tống Thời Cẩn khóc, bất kể thế nào nàng cũng không tin! Còn khóc một cách rất chi là đau lòng nữa chứ, chuyện đó lại càng không có khả năng!
"Ngài là sư phụ của huynh ấy?"
Tôn thần y liếc nhìn nàng một cái, khóe miệng méo xuống: "Nhìn lão phu như thế làm gì, là nghi ngờ ta lừa ngươi sao? Lão phu cũng không dám tin, nó là được lão phu nhặt về từ trên Loạn Táng Cương, bồi bạn với nó hơn mười năm, ta chưa từng thấy nó chán nản như thế, cho dù là lúc luyện công, tay chân bị gãy, cả người máu me tùm lum, nó cũng không rơi một giọt nước mắt, ầy,..."
Thở dài một hơi thật sâu, mang theo sự bi thương vô hạn. Lời nói nửa thật nửa giả, ông lại nói hết sức giống thật.
Cảm xúc trong mắt ông không hề giả dối, Cố Hoài Du đột nhiên có chút chột dạ, hỏi: "Thật sao?"
Tôn thần y gật gật đầu, không chột dạ chút nào: "Thật đó, từ năm tuổi tới giờ, đây là lần thứ hai ta thấy nó khóc."
Trong lòng Cố Hoài Du kinh ngạc, không biết là nghĩ đến chuyện gì, cổ họng có chút đắng, vội vàng bưng ly trà lên nhấp một ngụm nhuận giọng, mới hỏi tiếp: "Mấy năm qua ngài luôn bên cạnh huynh ấy?"
Ánh nhìn tang thương của Tôn thần y rơi lên trên mặt nàng, gật đầu: "Sau khi lão phu nhặt nó về, chỉ cảm thấy xương cốt nó cực tốt, là một hạt giống tốt có thể kế thừa học thuật cả đời lão phu, liền đem hết những gì mà ta học được cả đời này truyền cho nó. Ngộ tính của nó cực tốt, từ năm tuổi đến mười tuổi, chỉ có năm năm ngắn ngủi, liền học được gần hết công phu rồi, chỉ là trong chuyện y thuật thì lại không sánh bằng sư đệ của nó thôi."
Nếu như từ năm tuổi đến mười tuổi, Tống Thời Cẩn đều học võ bên cạnh ông, vậy thì đời trước lúc nàng gặp hắn, là năm hắn tám tuổi, lúc Tống Thời Cẩn rời đi còn chưa đến mười tuổi nữa, nếu như vậy thì, hai người vốn dĩ là không có cơ hội quen biết nhau, thì càng đừng nói đến chuyện tiếp xúc với nhau lâu như thế.
"Vậy, những năm tập võ, hai người có từng đi qua hẻm Thanh Y không?" Lúc hỏi ra câu này, giọng nói Cố Hoài Du có chút run rẩy.
Tôn thần y nâng ly trà nhấp một ngụm: "Hẻm Thanh Y? Chưa từng đi qua, chỗ đó có gì để đi chứ, ta và nó vẫn luôn bế quan trong núi Thương Nam."
Ngón tay Cố Hoài Du run lên, ly trà trong tay đổ lên bàn, màu vàng nhạt của nước trà tỏa ra xung quanh theo mùi hương, từng giọt trà như nhỏ vào trái tim nàng.
Nàng có thể khẳng định, Tống Thời Cẩn vẫn là Tống Thời Cẩn đó, chỉ là đời này có chuyện gì khác với đời trước mà thôi, từng cảnh trong kí ức nhanh chóng xẹt qua, cuối cùng dừng lại ở ánh mắt mà Tống Thời Cẩn nhìn nàng trong ngày mà nàng bôi thuốc cho hắn.
"Xin lỗi, ta làm lạc mất muội, tìm rất nhiều năm, nhưng mãi vẫn không tìm được!" Câu này, lúc đó nàng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ lại không dám nghĩ kĩ lại.
Trong lòng giống như có thứ gì đó đang nảy mầm, Cố Hoài Du cấu vào lòng bàn tay, trên mặt đầy sự hoảng loạn.
Tôn thần y thất sắc mặt nàng có chút không đúng, liền hỏi: "Sao vậy?"
Cố Hoài Du miễn cưỡng cười cười, lắc đầu nói: "Không có gì."
Tôn thần y quan sát kĩ nàng đôi chút, ánh nhìn cuối cùng dừng ở ngón tay nàng đang siết chặt trong ống tay áo, sức lực mạnh đến nỗi gần như là giật đứt lớp vãi, ông đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt nghư thấy trên giường có tiếng sột soạt lục tục vang lên.
Lâm Tương ngồi thẳng dậy, cả người đều ngứa ngáy khó chịu khiến cho thần trí còn đang mơ màng của nàng ta chưa tỉnh táo hẳn nên lấy tay mà gãi, không có móng tay, nàng ta chỉ đành dựa vào cơn đau để làm giảm sự ngứa ngáy, cả người thu vào trong một góc tường, không ngừng mà cọ vào tường.
Tôn thần y nhấc chân đi đến cuối giường, còn chưa kịp nhìn mấy cái, Lâm Tương đã xé rách họng mà nhào qua: "Tôn thần y, ngài về rồi, ngài cứu ta đi, nhanh, nhanh cho ta thuốc với."
Tôn thần y bước lùi về sau hai bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết thương đang tỏa khói đen, thần sắc nghiêm trọng.
Hai tay hai chân Lâm Tương cùng nhào lên, lăn từ trên giường xuống, bò lê lết đến dưới chân Tôn thần y, trong mắt dày đặc tia máu, ngẩng đầu nhìn ông: "Tôn thần y, ngài mau cho ta thuốc đi, ta không chịu nổi nữa rồi, ta ngứa muốn chết rồi."
Vừa nhắc đến chữ ngứa, dường như cơn ngứa ngáy khắp người lại càng ngứa hơn, cả người Lâm Tương run rẩy một lát, nước mũi tùm lum.
Đầu mày Tôn thần y giật giật, không nhịn được mà lùi về sau hai bước, nhưng tất cả sức lực của Lâm Tương dường như đều dồn hết lên hai tay, nắm chặt lấy góc áo của ông không buông ra, cả người không khống chế được mà ngã nhào về phía trước, bò trên mặt đất.
"Nàng ta dùng thứ thuốc này bao lâu rồi?" Tôn thần y quay đầu lại hỏi Cố Hoài Du.
Cố Hoài Du sắc mặt bình tĩnh nhìn Lâm Tương đang bò trên mặt đất, nói: "Hơn một tháng."
Lâm Tương lúc này mới chú ý đến Cố Hoài Du trong phòng, nàng ta hét lên muốn nhào lên từ mặt đất, đi tìm Cố Hoài Du tính nợ, nhưng mà dưới chân lại ngứa ngáy mà ngã nhào xuống, đau đớn như thế lại khiến cho cơn ngứa giảm bớt không ít.
Lúc này ngay cả tâm tư chửi mắng Cố Hoài Du cũng không còn nữa rồi, lăn tròn trên mặt đất, không ngừng mà để cho mình lăn trên mặt đất, giống như là một con cá mới nhảy ra khỏi mặt nước giãy đành đạch, cảnh tượng thê thảm lại có chút buồn cười.
Đợi sức lực của nàng ta cạn kiệt đi gần hết, Tôn thần y mới đưa tay siết cổ nàng ta một cái, Lâm Tương ngay lập tức trợn trắng mắt, ngất đi.
Chấm chút máu trên người nàng ta xoa xoa, Tôn thần y đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi nhạt đi không ít, nhưng vẫn có chỗ tương tự như trong kí ức của ông.
"Ngươi và nàng ta bất hòa với nhau?" Lời này là nói với Cố Hoài Du, tuy là đang hỏi nàng, nhưng giọng điệu lại như khẳng định.
Nếu như đã đồng ý với Tống Thời Cẩn phải bảo vệ nàng, vậy thì ân oán giữa Cố Hoài Du và những người khác, Tôn thần y đương nhiên phải biết chứ.
Chuyện bất hòa với Lâm Tương đã là chuyện mà ai ai cũng biết, Cố Hoài Du cũng không muốn giấu giếm, gật gật đầu: "Đúng vậy."
Ánh mắt Tôn thần y nhìn chằm chằm nàng, chầm chậm nói: "Nếu như ta muốn giải độc này cho nàng ta, ngươi có đồng ý không?"
Cố Hoài Du hỏi: "Ngài có cách sao?"
Tôn thần y lắc lắc đầu: "Không có, chỉ có thể thử mà thôi."
"Được." Cố Hoài Du không hề do dự.
Tôn thần y cảm thấy kì lạ: "Ngươi không ngăn lại?"
Cố Hoài Du cười: "Người mà ngài muốn cứu không phải nàng ta, có lẽ cứu chúng sanh trong thiên hạ."
Tôn thần y mặc nhận, một hồi sau, thở dài: "Thời Cẩn không có nhìn lầm ngươi."
Thuốc này nếu như Tôn Minh Đức có thể mua với số lượng lớn, vậy thì tràn lan bên ngoài không biết có bao nhiêu, cho dù đã bị Tống Thời Cẩn và Lâm Tu Ngôn tiêu hủy không ít, nhưng mà những người nhiễm độc không chỉ có vài người trong Vương phủ, nếu như để mặc cho chuyện này tiếp tục phát triển, vậy thì hậu quả không ai có thể gánh vác được.
Tôn Minh Đức cũng từng lấy thứ gọi là thuốc giải ra dùng, nhưng mà căn bản không có tác dụng gì hết, cơn ngứa tuy là đè nén lại được, nhưng mà không thể trị tận gốc, mùi hôi thối trên người nếu như không tiếp tục sử dụng thì sẽ không biến mất, nhưng nếu như tiếp tục sử dụng thì e là người cũng không sống được bao lâu.
Cho nên trái phải trắng đen hơn thua, Cố Hoài Du vẫn có thể phân biệt được rõ ràng, nàng tuy là muốn báo thù Lâm Tương, nhưng mà đây chỉ là chuyện giữa hai người, cho dù Tôn thần y có giải độc cho nàng ta thì sao chứ, dùng cách của nàng cũng vẫn có thể trả thù được.
"Có biết thuốc này đến từ đâu không?" Tôn thần y hỏi.
Cố Hoài Du đáp: "Tôn Minh Đức mang đến, nếu như người muốn sản phẩm mẫu, có lẽ là bên Tống Thời Cẩn còn giữ một ít."
Tôn thần y gật gật đầu, mấy năm nay ông ít khi về kinh, cũng không có hỏi chuyện của Tống Thời Cẩn, xem ra ông nhất định phải qua chỗ hắn một chuyến rồi. . Đam Mỹ Hay
Nói xong, lại sai người cầm lấy cái chén, lấy nửa chén máu của Lâm Tương, sau đó giao cho Cố Hoài Du bảo quản rồi mới vội vàng rời khỏi Vương phủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.