Chương trước
Chương sau
Trong Ngọc Chí Các có hai viện nhỏ, được ngăn cách vởi một viên đá lớn nằm ở giữa sân. Sương phòng bên trái được đổi thành chỗ thay y phục cho nam giới, cửa bên phải có vài người hầu đang đứng, có lẽ là đang hầu hạ Lâm Tương tắm rửa.
Trương Nghi Lâm dắt theo Xảo Tuệ và Xảo Tâm đi ngang qua hành lang ngoằn nghèo, vòng thẳng qua bình phong bằng đá đi đến sương phòng bên trái. Sau khi bước chân qua cánh cửa tròn, là một ngọn núi giả cao chót vót, rừng trúc dựng thẳng đứng. Gió thổi qua, phát ra từng tiếng xào xạc.
Ả nâng mắt nhìn xung quanh, Trương Hằng đang đứng thẳng trước cửa sương phòng, trong lòng Trương Nghi Lâm suy nghĩ, thấp giọng sai khiến: "Xảo Tâm, dẫn người đi ra chỗ khác đi."
Xảo Tâm có chút sợ hãi: "Nô tỳ... Nô tỳ không biết làm, tiểu thư!"
Trương Nghi Lâm cau mày suy nghĩ, thật sự có chút tức giận hận sắt không thành thép được, thấp giọng nói: "Ngươi ngu à. Ngươi cứ nói là người bên Lâm Tương tìm hắn có chuyện!"
Xảo Tâm bước một bước quay đầu lại ba lần, sau khi nói tới nói lui mới dẫn được Trương Hằng đi vòng qua đầu khác, lúc này Trương Nghi Lâm mới thở nhẹ ra một hơi, mang theo tâm trạng có chút thấp thỏm mà đi về phía cửa phòng.
Trong lòng nghĩ, chỉ cần chuyện hôm nay thành công, thì những thứ mà ả mơ ước từ lâu, sớm muộn gì cũng sẽ đến tay ả mà thôi.
Cánh cửa bằng gỗ điêu khắc trong sương phòng đột nhiên bị mở ra một khe hở, vòng eo nhỏ của Trương Nghi Lâm chen vào, lặng lẽ chui vào trong phòng.
Xảo Tuệ đứng ở cửa, tim đập như trống gõ. Nàng xê xê bước chân cố gắng giấu đi bóng dáng của mình đằng sau cây cột. Trong phòng vang lên tiếng nước tí tách rơi, Xảo Tuệ run rẩy, ánh mắt nhìn khắp nơi, nhấc chân chạy về phía sân trước, trong lòng âm thầm cầu xin: Ông trời phù hộ!
Theo lời dặn dò của Trương Nghi Lâm, nàng tìm một tiểu nha hoàn mang thắt lưng màu xanh lá ở trước cửa sân trước, đó chính là người mà Lâm Tương đã sắp xếp từ trước, chỉ cần Trương Nghi Lâm dẫn Cố Hoài Du đến noãn các thì nha hoàn đó sẽ đi thông báo cho lão phu nhân, làm lớn chuyện lên.
Sau khi lén lút kéo người ra một góc, Xảo Tuệ mới bình tĩnh mà nói: "Chuyện đã làm xong, mau đi báo cho lão phu nhân."
Tiểu nha hoàn có chút nghi ngờ, nàng vẫn luôn canh giữ ở chỗ cửa này, cũng không thấy biểu tiểu thư đến đây, sao mọi chuyện lại xong rồi chứ?"
"Ngươi cứ đi là được rồi. Tóm lại là bây giờ Tam tiểu thư đã ở trong Ngọc Chí Các, nếu còn chậm trễ nữa là sẽ làm bỏ lỡ cơ hội đó!" Xảo Tuệ thấy sắc mặt nàng ta ngây ra, bèn nhanh chóng hối thúc.
Tiểu nha hoàn thấy nàng vội vàng, cũng không suy nghĩ được gì nhiều, gật đầu với Xảo Tuệ, xoay người chạy về phía Định Sơn Đường.
Cho dù trong phòng đã trải một lớp thảm dày, Trương Nghi Lâm vẫn cố gắng bước chân thật nhẹ, ả ta kéo nịt ngực xuống thấp một chút, mắt nhìn thẳng về phía bức bình phong nghi ngút hơi nước kia.
Thay quần áo dơ ra rồi vắt đại lên bức bình phong, thông qua bức hình đồ đằng trên bức bình phong, cũng có thể lờ mờ thấy được một bóng người cao lớn đang dựa vào trong bồn tắm, tóc dài xõa ra, làn da màu lúa mạch bởi vì thấm nước mà tỏa ra tia sáng lấp lánh dưới ánh nắng.
Trương Nghi Lâm đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng tăng cao, khiến cho mặt ả nóng bừng lên, thậm chí đến cả việc hô hấp cũng gấp gáp thêm mấy phần. Ả muốn gả vào Vương phủ, muốn được hưởng thụ vinh hoa phú quý cao ngất trời là một mặt, còn một mặt khác chính bởi vì con người Lâm Tu Duệ.
Từ nhỏ ả đã nghe nương hoặc di mẫu kể rất nhiều, biểu ca của ả thông minh hơn người, dáng vẻ lại không ai có thể sánh bằng, là niềm hy vọng của cả Vinh Xương Vương phủ. Nghe nhiều rồi, Trương Nghi Lâm bèn nảy sinh sự tò mò vô cùng lớn với Lâm Tu Duệ. Lúc đó ả còn nhỏ, trong mắt ả, nam nhân có tốt đến đâu đi chăng nữa, cũng không hơn được ca ca của ả.
Mãi cho đến năm tám tuổi, lần đầu khi ả đến Vương phủ, lần đầu ả gặp được Lâm Tu Duệ.
Dù sao thì cũng được nuôi trong nhà giàu, khắp người Lâm Tu Duệ mang theo sự cao quý của thế gia công tử, dáng vẻ thì càng không cần phải nói nữa, ngũ quan như là chạm khắc từ ngọc mà ra, mày kiếm mắt sao, lại bởi vì tập võ từ nhỏ, thân hình của hắn còn cao hơn Trương Dịch Thành một chút. Lúc đó Trương Nghi Lâm mới hiểu rõ, hóa ra di mẫu của ả không hề nói quá một chút nào.
Nhưng so với nhan sắc, điều làm ả mê mẩn nhất chính là sự yêu thương mà Lâm Tu Duệ dành cho Lâm Tương, ngậm trong miệng sợ tan nâng trong tay sợ nát. Bất kể Lâm Tương có vô lý đến đâu đi nữa, Lâm Tu Duệ vẫn có một sự nhẫn nại rất lớn với nàng ta.
Người ưu tú xuất sắc như thế, nếu như có thể dành được sự yêu thương đó cho mình, vậy thì tốt biết bao nhiêu!
"Qua đây, lau tóc giúp ta." Lâm Tu Duệ nhắm mắt lại dựa đầu vào thùng gỗ sau bức bình phong, hắn có thể cảm nhận được trong phòng có thêm một người nữa, chỉ là hắn tưởng đó là tiểu nha hoàn đến hầu hạ.
Nhịp tim của Trương Nghi Lâm đập nhanh hơn, ả hít một hơi thật sâu, lúc đang muốn chầm chậm bước về phía trước, thì nghe thấy Lâm Tu Duệ đang mất kiên nhẫn: "Còn ngây ra làm gì!"
Bước vòng qua tấm bình phong thêu thùa, ngay cả tai của Trương Nghi Lâm cũng đỏ hết lên, cầm lấy cái khăn khô đặt trong khay trên bàn, chầm chầm lau những sợi tóc còn đang dính hơi nước của hắn.
Lâm Tu Duệ vẫn nhắm mắt như cũ, nhưng đột nhiên có một bàn tay chậm rãi đặt lên vai hắn, rồi lướt dọc theo xương quai xanh đi xuống dưới, cuối cùng dừng lại ngay lồng ngực hắn.
Hắn vội vàng mở mắt ra, đột nhiên xoay người lại rồi nhìn rõ người sau lưng là Trương Nghi Lâm đã lột sạch y phục ra, lập tức giận dữ mắng: "Ngươi làm cái gì!"
Trương Nghi Lâm bị động tác bất ngờ của hắn dọa cho một trận, nước trong thùng dao động, ả có thể nhìn thấy thân thể không che chắn gì của Lâm Tu Duệ.
"Biểu ca..." Trương Nghi Lâm mang theo chút ngại ngùng nhìn Lâm Tu Duệ, nàng ta thấp giọng gọi một tiếng, mở miệng nói: "Muội thích huynh từ lâu lắm rồi."
Lâm Tu Duệ cau mày lại, giận dữ mắng: "Cút ra ngoài!"
Sắc mặt Trương Nghi Lâm khẽ trắng bệch nhưng ánh mắt lại rất kiên quyết, nắm chặt lấy thắt lưng bằng lụa ngay eo, dưới ánh nhìn khó tin của Lâm Tu Duệ, chầm chậm kéo xuống, kéo luôn lớp vải cuối cùng che chắn trên người xuống.
Lâm Tu Duệ thấy tình thế không ổn, muốn nhấc chân bước ra khỏi thùng tắm, nhưng lại phát hiện y phục sạch được nha hoàn đặt ở ngoài phạm vi năm bước chân của hắn.
Hắn nhắm mắt lại, giọng nói lạnh lùng: "Ta bảo ngươi cút ra ngoài, chuyện ngày hôm nay ta coi như chưa từng xảy ra..."
Còn chưa kịp nói xong, Trương Nghi Lâm đã chạy đến ôm cổ hắn, thân hình mềm mại nóng bỏng dán chặt lên lưng hắn. Lâm Tu Duệ cắn răng muốn kéo tay ả ra khỏi cổ hắn, nhưng chớp mắt liền nghe thấy một tiếng "bùm", Trương Nghi Lâm cả người không mảnh vải nào đã nhảy vào trong thùng tắm.
Chuyện đến nước này, Trương Nghi Lâm cũng gạt đi sự ngại ngùng còn sót lại để liều mình, lúc ôm lấy cổ hắn, hai chân quấn lên vòng eo cứng rắn của hắn. Ả không tin là đã làm đến mức này rồi mà Lâm Tu Duệ vẫn có thể nhịn được, chỉ cần hắn hành động, với mối quan hệ của hai nhà, dù có làm loạn đến thế nào thì Lâm Tu Duệ cũng phải cưới ả thôi.
Cửa kêu cót két một tiếng rồi bị mở ra, tiểu nha hoàn bên ngoài cửa dắt lão phu nhân đi vào trong, hơi nước nóng lượn lờ hắt ướt cả tấm bình phong, tất cả mọi người chỉ cần liếc mắt thì liền có thể thấy hai bóng người đang dính lấy nhau sau bức bình phong.
Nghe thấy tiếng nữ tử kêu lên, lão phu nhân tức giận không nói nên lời. Bà không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được đó là Trương Nghi Lâm. Tiểu nha hoàn dẫn đường thấy tình hình như vậy, sắc mặt bị dọa cho trắng bệch, vội vàng kéo cửa lại.
Tiếng động ngoài cửa làm hai người trong phòng giật mình, Lâm Tu Duệ vẫn đang kéo tay Trương Nghi Lâm ra, nhưng Trương Nghi Lâm đã quyết tâm muốn làm lớn chuyện này, vừa kéo được tay này ra thì tay còn lại đã quấn lại lên cổ hắn.
Tiếng nước vang lên, lão phu nhân tức đến muốn ngất đi, cả người chao đảo, được Trương Thị và Giang Thị đỡ lấy mới đứng vững được. Nha hoàn trong viện đã bị đuổi ra ngoài, một buổi thọ yến tốt đẹp lại xảy ra chuyện xấu mặt như vậy, những quý phụ nghe lời đồn chạy đến cũng không dám ở lại, bèn kiếm cớ chạy đi hết.
Chỉ có tẩu tẩu bên nhà mẹ đẻ của Trương Thị, mắt cứ nhìn nghiêng ngó dọc, rất vừa lòng với tình hình lúc nãy. Bà ta còn đang buồn rầu sao Lâm Tu Duệ cứ lạnh nhạt với Trương Nghi Lâm, không ngờ rằng con gái bà ta lại lớn gan đến như vậy, tự ý làm ra chuyện này. Bây giờ những người nhìn thấy chuyện này nhiều đến như vậy, cho dù Lâm gia không bằng lòng đến mức nào đi chăng nữa, cũng phải chịu trách nhiệm!
Bà ta nhìn về phía lão phu nhân nói: "Lão phu nhân, người xem chuyện này đã lớn đến vậy, hai huynh muội này có ý với nhau như thế mà cũng không nói với ai..."
Lão phu nhân thật sự bị sự vô liêm sỉ của Lý Thị chọc cho tức điên, hít sâu mấy hơi mới có thể bình tĩnh mà nói: "Có ý với nhau? Ngươi thật là biết tự dát vàng lên mặt mình mà!"
Lý Thị bị nói như vậy, cũng không giận gì, chỉ đáp: "Vậy người nói xem, chuyện này giải quyết ra sao?"
Làm sao lão phu nhân lại không nhìn ra được là Trương Nghi Lâm bám víu lấy chứ. Bình thường chỉ cần Duệ Nhi xuất hiện, thì cặp mắt của ả không bao giờ rời khỏi người Duệ Nhi. Nếu như chuyện hôm nay không ai biết thì may ra, nhưng bây giờ làm lớn chuyện đến mức này, muốn ngăn chặn lan truyền thì gần như là không thể! Nói ra không chỉ Trương Nghi Lâm mất thanh danh, mà danh dự của Lâm Tu Duệ cũng bị hủy hoại.
Bình thường bà vẫn luôn hài lòng với đứa cháu này nhất, nhưng ai ngờ đâu lại làm ra chuyện lớn như vậy chứ, hơn nữa người nhà Lý gia, trước nay đều không nói lý, nếu như không xử lý ổn thỏa, thì nói không chừng bà ta sẽ ra ngoài làm loạn lên mất!
Lão phu nhân suy đi nghĩ lại, chỉ đành nhắm mắt, bất lực mà nói: "Đưa kiệu rước vào trong phủ làm thiếp đi!"
Nghe thấy lời này, Lý Thị không đồng ý, cái mà bà ta nhắm đến là chiếc ghế phu nhân của Thế tử, một vị trí thiếp nhỏ nhoi không thể nào vừa ý được. Đúng lúc bà ta muốn mở miệng, liền nghe lão phu nhân nói: "Không sính lễ không bà mối gì hết, đây đã là sự nhẫn nhịn lớn nhất mà ta đưa ra dựa trên mặt mũi của Trương gia, nếu như ngươi còn muốn những cái khác,... Tự mình suy nghĩ cho kĩ đi!"
Lý Thị suy đi nghĩ lại, nếu như không phải nể mặt tiểu cô, e là hôm nay lão thái thái chắc chắn sẽ không để ai sống sót sau chuyện này. Nếu như làm lớn chuyện này, đến cả vị trí thiếp thất bà ta cũng không cho, vậy thì chẳng phải là mất nhiều hơn được sao? Lại thêm Lâm Tu Duệ đang ở độ tuổi khí huyết tràn đầy, bên cạnh lại không có nha hoàn thông phòng hay thiếp thất gì cả, con gái mình lại lớn lên xinh đẹp như thế, tính cách lại tốt nữa, đến lúc đó chỉ cần mình cố gắng dạy dỗ một phen, không lo là không bắt được trái tim của hắn.
Rồi sau đó bà ta gật gật đầu, nói cũng được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.