Chương trước
Chương sau
Trước trạm xăng, chiếc xe phát nổ bốc cháy, ngọn lửa hừng hực chiếu sáng xung quanh, hơi nóng tỏa ra bốn phía.

Sắc mặt Mãnh Cường trở nên âm trầm, vết sẹo dài trên má co rút đáng sợ, gã nhìn vết cháy kéo dài từ trong mảnh đất đầy cỏ dại bên trái trạm xăng, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Là một con rùa rút đầu, chỉ dám chơi mánh khóe không dám ra mặt.

Mãnh Cường cũng chính là râu quái nón phun một bãi nước miếng, quát đám đàn em: "Tìm bằng được nó cho tao!"

Đám đàn em lập tức vâng dạ, chia nhau tìm kiếm. Chiếc xe vẫn còn bốc cháy ánh sáng soi rõ xung quanh, liếc nhìn một phát liền biết có người hay không, tất nhiên không ai dại dột đứng ở đây chờ chúng đi ra.

Gã để lại hai người trông coi tù binh, sáu người ra bên ngoài tìm kiếm, không ít đâu. Với số lượng này Mãnh Cường cùng đàn em hoàn toàn không lo sợ, sau khi lục xoát hết tất cả góc khuất cũng như kiếm tra mấy chiếc xe còn lại không tìm được gì, chúng chia thành từng nhóm tiến vào khu cỏ dại tìm kiếm trong phạm vi lớn hơn.

Chúng không phát hiện phía sau, cánh cửa khẽ mở ra, một thân ảnh lách người men theo vách tường trách đi ánh lửa dấu mình vào trong đêm đen.

Tần Hoài Thu ngồi xổm trong bụi cỏ, nghe tiếng bước chân đạp lên lá khô gần đó, tay nắm chặt đoản đao thả nhẹ hô hấp.

Bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng đạp lên lá khô vang lên trong đêm đen yên tĩnh. Đám người Mãnh Cường cẩn thận tiến về phía trước, vũ khí trong tay luôn trong tư thế sẵn sàng, chúng chia thành ba nhóm, mỗi nhóm hai người, từ bên trái bên phải đằng trước tiến hành tra xét không để sót nơi nào, nếu có người trốn ở đây chắc chắn sẽ bị chúng dồn vào một chỗ.

Mãnh Cường tính toán rất tốt, gã xác thật đã ép sát Tần Hoài Thu, lúc này Tần Hoài Thu chỉ có thể ngồi xổm tại chỗ, cực lực giữ im lặng, không dám phát ra dù một tiếng động nhỏ.

Nhưng thợ săn đôi lúc sẽ biến thành con mồi, Mãnh Cường cùng đàn em của gã hoàn toàn không biết chúng tách ra thuận tiện cho việc truy đuổi cũng đồng nghĩa với việc chúng chia nhỏ sức mạnh cùng nhân thủ.

Trong bóng đêm, hai mắt Bạch Vũ tựa như dã thú săn mồi, nghiêng tai lắng nghe tất cả động tĩnh xung quanh. Bước chân linh hoạt nhẹ nhàng, cho dù đạp phải lá khô động tĩnh vang lên cũng là cực nhỏ.

Hai tên đàn em của Mãnh Cường một trước một sau tiến về phía trước, bóng tối khiến tầm nhìn của chúng bị cản trở, cả hai đều giữ im lặng tuyệt đối, chỉ có bước chân di chuyển.

Một bóng đen từ từ tiếp cận.

Gã đi sau đột nhiên cảm thấy trên cổ chợt lạnh, gã đưa tay sờ cổ, trên tay cảm thấy ướt dính, sau đó là đau đớn, gã dùng tay bịt lấy cổ muốn gọi đồng bọn đi đằng trước, nhưng phát ra chỉ là vài tiếng ọc ọc rồi ngã xuống.

Nghe được phía sau như có người ngã xuống, gã còn lại nghi hoặc quay đầu nhìn, chỉ thấy trong bóng đêm có thứ gì đó lóe lên, một cảm giác bén nhọn cứa ngang qua cổ, chất lỏng trong người như đê vỡ phun trào, một tiếng cũng không kịp phát ra đã gục xuống.

Bóng đen lướt qua hai cái xác tiếp tục tìm kiếm con mồi.

Mãnh Cường không biết lúc nay hắn đã trở thành con mồi, mà phía sau hắn không chỉ có một thợ săn mà thôi.

Nhưng cuộc đi săn lúc này không chỉ có con mồi cùng thợ săn, tiếng nổ lớn cùng ánh sáng còn có mùi máu tươi đã đưa đến bên thứ ba với số lượng lên đến vài trăm nhập cuộc.

Đó chính là kẻ ăn thịt.

Chúng đến từ bốn phương tám hướng, mục tiêu của chúng chỉ có một.



Thịt sống!

Hùng Đại Hào cùng Lưu Hoàng Nghĩa tách ra hai bên, cúi thấp người tiếp cận mục tiêu trước mặt.

Xoạt

Có thứ gì đó dẫm lên lá khô.

Bắt được rồi!

Hai gã côn đồ lập tức hưng phấn, chúng quay người lại, hai tay nắm lấy vũ khí: "Trốn cũng thật kỹ!"

Chúng cứ ngỡ mình đã tóm được con mồi, lại không ngờ tới chính bản thân mới là người bị tóm được.

Hùng Đại Hào cùng Lưu Hoàng Nghĩa mỗi người phụ trách một tên giơ đao chém xuống.

Tiếng gào thét đau đớn vang lên khiến Mãnh Cường cách đó không xa trở nên cảnh giác. Gã đàn em run lên, hỏi gã: "Nghe như tiếng của Đầu Ngưu".

Mãnh Cường dẫn theo tên đàn em hướng về phía tiếng hét vang lên.

Gã côn đồ ôm lấy cánh tay đau đớn gào lên, gã lập tức bỏ mặc đồng bọn chạy thoát thân. Đồng bọn của gã lúc này đã bị Lưu Hoàng Nghĩa đè ngã trên đất, giãy dụa muốn thoát đi, Lưu Hoàng Nghĩa cầm đao để lên cổ gã: "Nằm im, chống cự tao giết mày".

Gã côn đồ nghe vậy lập tức ngừng giãy dụa, ngay lúc Lưu Hoàng Nghĩa nghĩ gã đã thành thật mà buông lỏng tay, gã nhanh dùng sức hất ngã Lưu Hoàng Nghĩa bò về phía trước muốn chộp lấy đao.

Một bàn chân đạp lên bàn tay gã không để gã thực hiện được ý đồ, gã ngước mặt lên nhìn xem là ai, chỉ thấy một đao bổ xuống, chất lỏng ấm áp từ trên đỉnh đầu gã chảy xuống mặt.

Hùng Đại Hào đạp lên mặt gã dùng sức rút đao ra, hai mắt lạnh lẽo nhìn Lưu Hoàng Nghĩa: "Anh không dám ra tay. Vừa rồi anh có thể bị gã giết chết!"

Lưu Hoàng Nghĩa ngã ngồi trên đất, hai mắt dại ra, dù là trong đêm tối không nhìn rõ được tất cả, nhưng hắn biết Hùng Đại Hào đã xuống tay như thế nào. Vừa rồi xác thật hắn đã không thể xuống tay, đó là mạng người chứ không phải tang thi, làm sao hắn có thể ra tay tàn sát đồng loại mà không chút sợ hãi chứ?

Dáng vẻ lúc này của Hùng Đại Hào rất giống Bạch Vũ, máu lạnh không chút tình cảm.

Lưu Hoàng Nghĩa chỉ cảm thấy hít thở không thông, lồng ngực như có tảng đá đè nặng khiến hắn không thở được, hắn dùng tay che lại hai mắt, ngã người nằm ngửa ra đất không tiếng động khóc lên, nước mắt theo kẽ tay rơi ướt gò má.

Tại sao bọn họ lại trở nên như thế này?

Từ khi nào giết một người lại trở nên dễ dàng đến như vậy?

Tại sao thế giới lại trở thành dáng vẻ này?

Tiếng nghẹn ngào nức nở rơi vào tai Hùng Đại Hào, trong bóng đêm cả người Hùng Đại Hào kịch liệt run rẩy, hai chân như muốn khụy xuống, dạ dày cuồn cuộn không ngừng. Nhưng hắn chỉ nhấp nhấp môi, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng quay người lẩn vào trong màn đêm.



Bạch Vũ đã nói thế giới không còn như trước nữa.

Không còn chỗ đứng nào cho kẻ nhu nhược vô dụng.

Muốn sống muốn bảo vệ người thân bạn bè thì bắt buộc phải trở nên mạnh mẽ.

Chỉ cần không đánh mất bản tâm thì hắn tin cho dù giết người cũng không phải bản thân đã mất đi nhân tính, hắn vẫn là chính mình.

Xung quanh đột nhiên trở nên im lặng, Tần Hoài Thu càng thêm cảnh giác, lắng tai nghe từng động tĩnh nhỏ. Có thứ gì đó đang đến gần từ phía sau, một mùi thối phiêu đến, Tần Hoài Thu nắm chặt đoản đao đứng bật dậy nghiêng người tránh đi.

Grào!

Không cắn trúng thức ăn khiến tang thi tức giận, nó há to miệng gầm lên. Tần Hoài Thu nhảy lên đè ngã nó xuống, một tay túm lấy cổ tang thi dùng sức giữ chặt, một tay nắm đoản đao mạnh mẽ cắm xuống, hai cánh tay đang quơ quào trong không trung lập tức vô lực rơi xuống.

Tần Hoài Thu thở ra một hơi, đứng dậy muốn di chuyển khỏi đây.

"Tần Hoài Thu?"

"Bạch ca!" Tần Hoài Thu mừng rỡ thở ra một hơi. Bạch Vũ từ trong bóng đêm đi đến bên cạnh Tần Hoài thu, nhìn xác tang thi nằm trên mặt đất thấp giọng nói đi mau.

Mãnh Cường cảm thấy có gì đó không ổn, gã không còn nghe thấy động tĩnh của đồng bọn, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh đáng sợ. Tiếng hét thảm của Ngưu Đầu đã im bặt từ lâu, không biết người còn sống hay đã chết. Bên ngoài không chỉ có kẻ dấu mặt mà còn có tang thi, Mãnh Cường không dám tiếp tục truy tìm gã quyết định trở lại trạm xăng.

Mãnh Cường mang theo tên đàn em quay trở lại, mới vừa đến cửa đã nhìn thấy đầu của tóc vàng nằm dưới đất máu loãng chảy dài. Gã ngay tức khắc quay người muốn trốn nhưng đã muộn. Phía sau cánh cửa một bóng người lao ra, thứ cuối cùng Mãnh Cường nhìn thấy chính là ngọn lửa trong đêm cùng hàng trăm cái xác di động đang chậm rãi tiến đến gần.

Cố Ân nâng mắt nhìn tên còn lại, nhếch miệng cười, một nụ cười âm u quỷ dị.

Ánh lửa lập lòe chiếu lên gương mặt đầy vết xanh tím của Cố Ân, tay cô nắm chuôi đao, lưỡi đao đỏ máu, từng bước từng bước đạp lên mặt đất.

Khi đám người Bạch Vũ quay trở lại đập vào mắt chính là cảnh tượng như vậy, Cố Ân mình đầy thương tích, quần áo bất chỉnh nắm đao lạnh lùng nện bước dưới ánh lửa trong đêm tối, dưới chân là cái xác không đầu của râu quai nón, gã còn lại thì đang sợ hãi run rẩy tựa như nhìn thấy ác quỷ đang bước về phía gã, mà xung quanh vô số tang thi từ mọi hướng đang đi về phía trạm xăng, từng bầy từng bầy, quá nhiều, không thể đếm hết.

"Nhanh lên xe! Lên xe!" Bạch Vũ vừa chạy vừa quát lớn.

"Cô ấy thì sao?" Hùng Đại Hào đóng sập cửa xe, lo lắng nhìn ra bên ngoài.

Bạch Vũ nhìn cô gái dường không có ý định trốn đi, chỉ chăm chăm tiến về phía trước, hắn cắn răng xuống xe chạy đến kéo cô gái: "Đi thôi!"

Cố Ân vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn, lại bị Bạch Vũ nắm chặt kéo đi.

Gã côn đồ nhìn Cố Ân bị kéo đi, cả người vô lực muốn ngã xuống, có cảm giác vừa từ quỷ môn quan trở lại. Còn chưa kịp vui sướng đã nhận ra xung quanh đông đảo toàn là tang thi, tiếng gào đói khát nhốn nháo bốn phía, gã cực độ sợ hãi bất chấp tất cả lao đầu chạy vào trong màn đêm.

Cố Ân bị Bạch Vũ cưỡng ép đẩy vào trong xe, tang thi gào thét bám lên cửa kinh xe muốn chui vào, Lưu Hoàng Nghĩa đạp chân ga, vô lăng xoay một vòng, G55 đè lên một tầng xác phá vòng vây tang thi lao ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.