Chương trước
Chương sau
Hồi lâu sau, Cố Ân nghe được Diêu Tâm nói: "Xin lỗi."

Sửng sốt qua đi, Cố Ân nở nụ cười giơ tay thay Diêu Tâm lau đi nước mắt trên mặt: "Không cần nói xin lỗi, cô không sai."

Đúng vậy Diêu Tâm không sai, Lưu Hoàng nghĩa không quản được thân dưới của mình là do anh ta, Diêu Tâm lại không cưỡng ép anh ta. Diêu Tâm ghen ghét Cố Ân nhưng không có suy nghĩ muốn hại Cố Ân, nếu không nhiều lần cùng nhau chiến đấu với tang thi như vậy cô ta có không ít cơ hội, cũng có thể cô ta sợ đám người Bạch Vũ sẽ giết cô ta. Nhưng cô ta không làm vậy không phải sao? Trong lòng dù có ghen ghét Cố Ân nhưng thứ Diêu Tâm muốn chỉ là Cố Ân không thoải mái chứ không phải mạng Cố Ân.

Thế giới chìm vào hắc ám việc giết người trở nên bình thường tới mức đáng sợ, nhưng Diêu Tâm như cũ không có suy nghĩ đó, có chăng chỉ là lòng đố kỵ nhỏ nhen của bản thân mà thôi.

Cố Ân thực sự không hận Diêu Tâm, cũng không hận Lưu Hoàng Nghĩa, nam nhân như vậy cô không cần. Nếu là trước đây cô chắc chắn sẽ đau khổ, nhưng cô đã thay đổi đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Cảm xúc mềm mại từ ngón tay Cố Ân nhẹ nhàng lau trên má, Diêu Tâm ôm mặt ngồi sụp xuống khóc lớn: "Xin lỗi, xin lỗi."

Nhìn một màn này ba người Thẩm Mộc cũng không biết phải nói gì mới tốt, Cố Ân lắc đầu ra hiệu cho họ, nắm lấy tay Diêu Tâm dắt cô ta về phòng.

"Tình huống gì đây? Tình địch trở thành chị em tốt?" Hùng Đại Hào gãi đầu khó hiểu.

"Làm việc đi!" Tần Hoài Thu nhấc chân đá vào mông Hùng Đạo Hào quát: "Nhanh tay lên còn ăn cơm, không đói bụng sao?"

Theo thường lệ Hùng Đại Hào lập tức phản đòn, hai người nháy mắt đánh thành một đoàn. Thẩm Mộc nhìn hai người chỉ biết lắc đầu chán nản, nhận mệnh cầm vải ngồi lê lết trên sàn chà lau.

Lau xong, ba người nhóm bếp nổi lửa nấu cơm, hai cô gái không thấy ra khỏi phòng, Bạch Vũ chưa đi lên, Lương Đại Hào cùng Lưu Hoàng Nghĩa cũng chưa trở về. Thẩm Mộc trừng mắt nhìn bếp lửa, yếu ớt hỏi: "Tiếp theo phải làm sao?"

Ba người họ đều không biết nấu ăn, trước đây đều là Bạch Vũ cùng Lưu Hoàng Nghĩa nấu. Hùng Đại Hào rất có phong thái đầu bếp, vứt một nắm gạo vào nồi nước đang sôi, cảm thấy quá ít lại vứt thêm một nắm nữa: "Đủ chưa?"

Thấy Tần Hoài Thu cùng Thẩm Mộc lắc đầu, Hùng Đại Hào chép miệng vứt thêm vài nắm gạo nữa vào nồi.

Trước khi ba người phung phí quá nhiều lương thực Bạch Vũ đã kịp thời đi lên, thấy ba người đang ngồi bên cửa sổ hắn sải bước đi đến, không nói một lời ôm lấy Thẩm Mộc, sờ vết thương trên mặt cậu dịu dàng hỏi: "Đau không?"



Thẩm Mộc híp mắt cười lắc đầu" Không ưm..." Môi đã bị Bạch Vũ chiếm lấy.

Phi lễ chớ nhìn.

Hùng Đại Hào cùng Tần Hoài Thu thức thời quay mặt đi.

Bạch Vũ ngậm lấy môi Thẩm Mộc nhẹ nhàng **** ***, tận đến khi Thẩm Mộc xấu hổ đẩy hắn ra mới ngừng lại, đưa tay xoa đầu cậu hỏi: "Đói bụng? Anh nấu cơm cho em."

Nhìn hắn tay chân nhanh nhẹn nấu cơm, ba người Thẩm Mộc có chút xấu hổ nhìn nhau, đều cảm thấy bản thân hơi vô dụng.

"Mấy người kia đâu." Bạch Vũ một bên nấu cơm một bên hỏi.

Nghe xong ba người kể lại hắn trầm mặc chốc lát mới nói: "Đó là chuyện riêng đừng làm ảnh hưởng đến đội ngũ." Chính hắn cũng cảm thấy bất ngờ việc làm lần này của Lưu Hoàng Nghĩa, trước giờ chỉ biết anh ta không đủ dứt khoát không nghĩ tới còn có một mặt như vậy, nhưng đây là chuyện tình cảm riêng tư, Lưu Hoàng Nghĩa lại không làm hại ai trong đội cũng không cản trở đội.

Dù biết là như thế nhưng ba người vẫn thay Cố Ân tức giận, Bạch Vũ nhìn ba người nhướn mày cười nói: "Nhờ việc lần này Cố Ân mới nhìn ra bản chất của Lưu Hoàng Nghĩa, phải cám ơn Diêu Tâm mới đúng."

Thẩm Mộc há to miệng ngạc nhiên nhìn Bạch Vũ: "Anh nói không khác gì chị Cố Ân."

"Về việc cô ta khai ra tung tích của tôi cùng Lương Đại Thành cũng có thể hiểu được, mọi người không cần để trong lòng tránh làm mất đoàn kết." Bạch Vũ liếc nhìn bọn họ, nói.

Diêu Tâm là nữ, gặp phải tình cảnh như vậy hoảng sợ là điều tất nhiên, trước giờ cô ta rất thành thật làm việc cũng không giở trò lười biếng, đánh tang thi cũng không rớt lại phía sau.

Nghe hắn nói vậy, ba người Thẩm Mộc liếc nhìn nhau, nhớ lại lúc Diêu Tâm bị làm nhục đột nhiên có chút áy náy, lúc đó trong bọn họ không ai có ý ngăn cản Côn Thái cho cô ta. Bọn họ oán trách Diêu Tâm, bản thân lại làm ra việc không khác gì cô ta, thậm chí còn tàn nhẫn hơn, đối với một cô gái còn việc gì tàn nhẫn hơn việc bị làm nhục trước mắt bao người.

Nhận ra ba người không đúng, Bạch Vũ mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"

Hùng Đại Hào cùng Tần Hoài Thu ngậm miệng không dám nói, Thẩm Mộc né tránh tầm mắt của Bạch Vũ, nhỏ giọng nói: "Diêu Tâm bị làm nhục, không ai giúp cô ta." Cậu lo lắng Bạch Vũ biết sẽ cảm thấy cậu hèn hạ.

Bạch Vũ nhướn mày: "Mọi người muốn giúp bằng cách nào?"



Ba người sửng sốt nhìn hắn, Bạch Vũ nhẹ nhàng nói: 'Trong tình thế bắt buộc tự bảo vệ bản thân mới là quan trọng, bị làm nhục thì sao? Không giữ được mạng mới xong đời."

Diêu Tâm ném mặt mũi hầu hạ Côn Thái không có gì đáng trách, hầu hạ một mình Côn Thái còn hơn để một đám nam nhân chà đạp.

Mấy người Thẩm Mộc không ngăn cản cũng không sai, nếu ngăn cản họ có thể bị đánh chết.

Nghe Bạch Vũ phân tích xong trong lòng ba người nhẹ nhàng không ít, nhưng áy náy với Diêu Tâm không buông xuống được, nói là nói như vậy nhưng lúc đó trong lòng bọn họ ngay cả ý nghĩ cứu cô ta cũng không có.

Một đám nam nhân chấp nhặt với một cô gái, nhìn cô gái bị làm nhục mà một chút động lòng thương xót cũng không có, trái lại cảm thấy cô gái lẳng lơ đáng trách, cuối cùng người đáng trách nhất lại chính là bọn họ.

Ba người cùng hổ thẹn cúi đầu không nói, Bạch Vũ cười cười để mặc họ cắn rứt. Một tổ đội thứ không nên nhất chính là lục đục nội bộ.

Cơm đã nấu xong, hôm nay họ ăn cơm với lạp xưởng hấp, còn rất thơm. Cố Ân ngồi trong phòng ngửi được mùi hương cười nói với Diêu Tâm: "Ra ngoài ăn cơm?"

Diêu Tâm lưỡng lự, cô sợ ra ngoài người khác sẽ dùng ánh mắt trách móc nhìn mình. Lúc chưa cảm thấy mình sai sẽ không thèm để ý người khác nghĩ như thế nào, lúc đã nhận ra sai lầm thì hoàn toàn ngược lại. Lưỡng lự chốc lát Diêu Tâm vẫn đứng dậy đi ra ngoài cùng Cố Ân, có thể trốn nhất thời không thể trốn được mãi mãi.

Nhìn thấy Cố Ân cùng Diêu Tâm đi tới ngồi xuống, Thẩm Mộc ngập ngừng nhìn Diêu Tâm lại đưa mắt nhìn sang Bạch Vũ thấy hắn chỉ cười không nói, cậu hạ quyết tâm mở miệng nói với Diêu Tâm"Xin lỗi, lúc đó đã không ngăn cản hắn."

Hùng Đại Hào cùng Tần Hoài Thu cũng nói xin lỗi.

Diêu Tâm sửng sốt nhìn bọn họ, sau khi hiểu được họ đang xin lỗi chuyện gì mới khóc nói: "Không có, mọi người cũng không có cách nào."

Biết sai để nói xin lỗi, biết sau mà sửa mới thật sự đáng trân trọng, không ai sống trên đời mà chưa từng phạm sai lầm, cho dù sai lầm đó lần hay nhỏ, quan trọng là bản thân có biết mình sai, có quyết tâm sửa đổi.

Đợi đến khi Lương Đại Thành cùng Lưu Hoàng Nghĩa trở lại, nhìn thấy đám người vui vẻ cười đùa còn rất ngạc nhiên, đặc biệt là Lưu Hoàng Nghĩa, không ai trách hắn cũng không ai nhắc lại chuyện tối qua mọi việc cứ như chưa từng xảy ra, chỉ có mỗi lần hắn muốn đến gần Cố Ân lại không tiếng động né ra xa nói cho hắn biết tất cả đã xảy ra và không còn cơ hội cứu vãn nữa.

Lưu Hoàng Nghĩa thực thích Cố Ân, nhưng lần đó nửa đêm Diêu Tâm tới phòng hắn, như có như không để lộ ra cơ thể nóng bỏng gợi cảm, lí trí nói cho hắn biết không nên sa vào nhưng cơ thể lại không nghe theo trầm mê trong đó. Diêu Tâm thật sự quá xinh đẹp, lúc trên giường càng thêm câu nhân, Lưu Hoàng Nghĩa nếm được lần đầu thật sự vô pháp thoát ra. Hai người đã quấn quýt không biết bao nhiêu lần, chỉ có lần đầu tiên là Diêu Tâm tìm đến hắn, còn lại là hắn tự tìm đến Diêu Tâm cũng không có từ chối, hắn không thể thoát ra cũng không muốn thoát ra, chỉ nghĩ muốn thỏa mãn dục vọng trong người. Hắn cũng không tin nam nhân gặp được người như Diêu Tâm có thể cưỡng lại dụ hoặc đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.