Cửa vừa được mở ra, Thẩm Mộc lập tức nhào vào lòng Bạch Vũ, Bạch Vũ vững vàng đỡ được người, cười cười hôn lên mí mắt Thẩm Mộc, lại gật đầu với đám người đang đứng chờ bên cạnh.
Người nào cũng cong mắt cười với hắn, Bạch Vũ không bị biến đổi bọn họ đương nhiên vui sướng. Vui sướng không được bao lâu đã bị đồng bọn bán đứng, chỉ nghe Thẩm Mộc rúc đầu trong ngực Bạch Vũ, cả chân cả tay treo lên người hắn, hung hăng cáo trạng.
"Bọn họ trói em, còn bịt miệng em."
Đầu sỏ Lương Đại Thành: "..."
Đồng lõa Hùng Đại Hào, Tần Hoài Thu: "..."
Bạch Vũ mắt lạnh nhìn bọn họ lại cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Thẩm Mộc, nói: "Là do em không ngoan, chẳng phải anh đã nói em phải ngoãn ngoãn nghe lời sao?"
Thấy hắn không bênh vực mình, Thẩm Mộc có chút ủy khuất rầm rì hai tiếng, lúc đó cậu thực sự rất sợ, sợ Bạch Vũ không còn là Bạch Vũ của cậu nữa, cũng sợ phải nhìn đến Bạch Vũ bị người giết chết.
Biết Thẩm Mộc là do lo lắng cho hắn, Bạch Vũ cười ôm cậu đi đến bên cửa sổ hành lang, nói với đám người Lương Đại Thành: "Đã qua bao lâu rồi? Ngoài trời chưa có ánh sáng sao?" Nhân lúc bọn họ mồm năm miệng mười kể lại việc ngoài này, hắn cúi đầu ghé vào tai Thẩm Mộc nói nhỏ: "Lần sau ra ngoài để họ giết tang thi chúng ta đứng nhìn."
Hơi thở của Bạch Vũ phả vào tai có chút nhột, Thẩm Mộc dụi lỗ tai vào ngực hắn, trộm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-toi-bao-trum/3033662/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.