Ánh sáng ấm áp đã lâu không nhìn thấy xuất hiện, ngay cả Bạch Vũ cũng có xúc động muốn rơi lệ. Bóng tối cuối cùng đã bị xua tan, tia nắng ấm áp thông qua cửa sổ chui vào bên trong khách sạn.
Một đám người ngồi bên cửa sổ ngây ngốc nhìn ra ngoài, còn chưa tin nổi vào mắt mình.
Bọn họ đã ngồi đây nhìn từ lúc tia sáng đầu tiên xuất hiện trên bầu trời, lúc này mặt trời đã lên cao.
Sống trong bóng tối quá lâu làm họ lưu luyến thứ ánh sáng ấm áp này, muốn ngồi xuống ngắm nhìn để xác định bản thân không có nằm mơ.
Không biết là ai sụt sịt một tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, đám người đưa mắt nhìn nhau, bỗng nhiên ôm chằm lấy nhau cười lớn, hai mắt lại đỏ lên.
Ánh sáng đã trở lại nhưng không biết được bao lâu, tạm thời Bạch Vũ không dám đưa mọi người lên đường tìm đến căn cứ, hắn cùng mọi người bàn tính cuối cùng thống nhất chờ thêm ba ngày nữa, trong ba ngày này họ sẽ tranh thủ tìm kiếm vật tư.
Hiện tại đã có không gian của Cố Ân, tuy không lớn nhưng để chứa lương thực lên đường là dư dả.
Lương Đại Thành cùng Hùng Đại Hào như cũ không thức tỉnh dị năng, bóng tối đã tan đi, hai người cảm thấy không còn cơ hội nữa, ủ rủ buồn rầu hồi lâu.
Bạch Vũ không biết phải an ủi thế nào, cho dù muốn nhưng hắn cũng không có cách nào giúp hai người thức tỉnh được.
Sức chiến đấu của Lương Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-toi-bao-trum/3033656/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.