Hai đội người cùng nhau di chuyển, dọc đường lại tiếp nhận thêm ba tiểu đội tổng cộng chín người nữa, chín người của tiểu đội trong đó có hai dị năng giả đều đồng ý mang theo đội ngũ gia nhập đội của Trình Lập Phương.
Dọc đường đi bọn họ còn phải tìm kiếm lương thực, tốc độ bị kéo chậm hơn rất nhiều, Bạch Vũ không hài lòng nhưng cũng chẳng còn cách nào.
Đi về phía Bắc, nơi căn cứ đóng quân cần đi qua ba thành phố lớn và mười ba tỉnh nhỏ khác nhau. Trong đó có thành phố N, một thành phố với dân số hơn mười ba triệu người. Nếu là trước đây việc này không đáng nhắc đến thế nhưng bây giờ đã khác, dân số đông đồng nghĩa với tang thi nhiều, tang thi tiến hóa cũng có thể xuất hiện nhiều hơn nơi khác.
Trong đội chưa có ai từng đến thành phố N, không thông thuộc địa hình, Bạch Vũ vốn định đi đường vòng cho an toàn nhưng không có đường, muốn đi qua đây bắt buộc phải tiến vào thành phố N. Hắn không còn cách nào đành phải tìm Trình Lập Phương thương nghị.
Nghe Bạch Vũ nói ra lo lắng của mình, Trình Lập Phương cười hắn lo xa: "Chúng ta có nhiều dị năng giả như vậy, còn sợ đám xác thối chạm chạp đó sao?"
Đối với thái độ tự tin kiêu ngạo này của Trình Lập Phương, Bạch Vũ rất không tán thành, hắn nhíu mày nói: "Thành phố N dân số rất đông, chưa kể nếu chúng ta đen đủi gặp phải tang thi tiến hóa, lúc đó rất nguy hiểm. Chúng ta cần đề phòng trước vẫn hơn."
Trình Lập Phương phất phất tay, không mấy quan tâm đáp lại: "Nếu đội anh sợ thì đi phía sau đi."
Trình Lập Phương quay sang chỉ huy đội ngũ tiếp tục lên đường, Bạch Vũ không còn cách nào khác đành phải quay lại xe, đám người Thẩm Mộc đều đang chờ hắn.
"Thế nào rồi?" Thấy hắn đã quay lại, Thẩm Mộc liền hỏi.
Bạch Vũ lắc đầu: "Chuẩn bị tinh thần ứng phó với bất cứ tình huống nào. Nếu cần thiết cứ bỏ lại đội hắn ta, an toàn của chúng ta là trên hết."
Nghe Bạch Vũ nói xong mọi người lập tức hiểu ra Trình Lập Phương không quan tâm việc này. Đội trưởng mà không đặt an nguy của đội viên lên đầu như thế đội ngũ rất dễ rơi vào nguy hiểm. Trong khi đó Bạch Vũ đã nhắc nhở, Trình Lập Phương còn bỏ ngoài tai, quá mức tự phụ.
"Vào thành phố đã là bắt buộc, đến lúc đó nhớ đừng tách ra, chú ý một chút." Bạch Vũ nhắc nhở.
Mọi người gật đầu, quay trở lại xe, chờ đội Trình Lập Phương đi trước rồi mới theo sau.
Đi chừng hơn mười phút nữa cổng chào vào thành phố đã hiện ra trước mắt, cổng chào đặc biệt lớn, bên trên cắm cờ cùng dòng chữ chào mừng đến thành phố.
Bạch Vũ vừa lái xe theo sau đoàn xe của đội Trình Lập Phương vừa chú ý quan sát. Cổng chào nằm trên đường quốc lộ hai chiều, bên đường có không ít xe bị bỏ lại nhưng không thấy có tang thi nào du đãng.
Càng tiến vào thành phố, Bạch Vũ càng thêm cảnh giác, trong thành phố vắng vẻ một cách không bình thường, một bóng tang thi cũng không thấy.
Đoàn xe phía trước có vẻ rất thoải mái, tốc độ di chuyển tăng nhanh hơn, Bạch Vũ không những không đuổi theo mà còn thả chậm lại, đi song song cùng xe ba người Lưu Hoàng Nghĩa, ra hiệu cho họ cẩn thận.
Không phải chỉ có một mình Bạch Vũ cảm thấy không đúng, ngay cả đám người Thẩm Mộc cũng nhận ra điều này. Thành phố N có dân số cực kỳ đông đúc vậy mà họ đã tiến vào hơn nửa tiếng vẫn không nhìn thấy một tang thi nào, chuyện này quá kỳ quái.
Từ trước đến nay Hùng Đại Hào có dự cảm điều xấu cực kỳ chuẩn xác, Tần Hoài Thu hỏi cậu ta: "Lão Hùng, cậu cảm thấy sao?"
Hùng Đại Hào đang đưa mắt nhìn ra ngoài quan sát, nghe vậy không kịp phản ứng, hỏi lại: "Thấy sao cái gì?"
Những lúc thế này Tần Hoài Thu không có tâm trạng cùng Hùng Đại Hào đùa giỡn, nghiêm túc hỏi lại: "Có dự cảm gì không?"
"Không có" Hùng Đại Hào thu hồi tầm mắt, cảm nhận hồi lâu cũng không cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì.
Hùng Đại Hào bên này không cảm thấy gì, Bạch Vũ thì ngược lại, hắn cứ cảm thấy trong lòng bồn chồn không yên, cảm thấy có gì đó không ổn, hắn tăng tốc muốn đuổi theo đám người Trình Lập Phương cảnh báo.
Đường rất vắng vẻ, đội của Trình Lập Phương chạy xe không chậm, trong phút chốc Bạch Vũ không đuổi kịp được, càng chạy càng đi sâu vào nội thành.
Nhìn đoàn xe không có dấu hiệu đi chậm lại phía trước, Thẩm Mộc nhíu mày nói: "Họ không tính toán tìm nơi dừng lại qua đêm sao?"
Mặt trời đã sắp xuống núi, di chuyển ban đêm rất nguy hiểm, huống chi bọn họ không thông thạo đường đi ở đây, lúc này nên sớm tìm nơi nghỉ chân mới đúng. Nhưng nhìn tốc độ của đội Trình Lập Phương không giống như có ý định dừng lại.
"Thời gian nghỉ chân lúc trưa, chị nghe được người trong đội của hắn nói lương thực trong không gian của họ hình như sắp hết, thức ăn được chia ít đi gần một nửa so với mấy ngày trước, căn bản không đủ người trong đội lấp đầy bụng, có lẽ Trình Lập Phương muốn gấp rút lên đường, nhanh chóng đến căn cứ trước khi cạn kiệt lương thực." Cố Ân vừa sắp xếp lại vật tư trong không gian vừa tranh thủ cùng mọi người nói chuyện.
Diêu Tâm nghe vậy không khỏi ngạc nhiên: "Không phải trên đường đi họ có dừng lại thu thập sao? Sao lại hết nhanh như vậy?"
Dọc đường đi Trình Lập Phương liên tục dừng lại tìm kiếm vật tư và xăng dầu, tốc độ di chuyển vì thế bị chậm đi rất nhiều. Để tránh làm người khác nghi ngờ, Bạch Vũ cũng cho người trong đội đi tìm vật tư, Cố Ân luôn chú ý đến vật tư trong không gian rồi báo lại cho Bạch Vũ biết, thiếu cái gì Bạch Vũ sẽ nhân lúc đội Trình Lập Phương dừng lại dẫn người đi tìm.
Không phải lúc nào đi tìm cũng tìm được thức ăn, nhưng mỗi lần đều sẽ tìm được vài thứ bỏ vào trong không gian, vật tư trong không gian của Cố Ân cũng vì vậy không những không giảm đi mà còn đầy hơn, mỗi ngày cô đều phải sắp xếp lại.
"Do đội hắn quá đông người chăng?" Thẩm Mộc suy đoán.
Đội của Trình Lập Phương lúc mới đầu có mười tám người, dọc đường đi tiếp nhận thêm chính người nữa thành hai mươi bảy người. Vậy nên xăng dầu cùng lương thực đều sử dụng nhiều hơn trước.
Cố Ân không cho là như vậy, cô nói: "Đông người lương thực tiêu hao nhiều hơn nhưng mỗi lần thu thập lương thực cũng nhiều hơn trước. Trình Lập Phương lại thường xuyên dẫn đội đi tìm vật tư, cho dù không đủ ăn no nhưng tuyệt đối không thể sắp hết được."
Bạch Vũ cười lạnh đáp lại lời Cố Ân: "Không phải lương thực thiếu, mà là người giữ lương thực không muốn nhả ra."
"Người giữ lương?" Thẩm Mộc ngạc nhiên: "Không phải Phạm Văn Văn đã đồng ý không cắt xén nữa sao?"
Bạch Vũ nhìn Thẩm Mộc, cười cậu ngây thơ: "Tất cả vật tư đều nằm trong không gian của cô ta, người khác không nhìn đến được, cô ta nói chia đều chính là chia đều, người khác không tin thì có bằng chứng gì? Cô ta lại không trắng trợn ăn mảnh như trước kia."
"Cùng một đội làm như vậy có lợi gì đây chứ, người trong đội ăn không đủ no ảnh hưởng sức chiến đấu, liên lụy trực tiếp đến an toàn của đội, cô ta làm vậy mất nhiều hơn được." Cố Ân lắc đầu ngán ngẩm.
"Vẫn là Cố Ân chúng ta tốt, không làm ra chuyện ngu xuẩn như thế." Diêu Tâm ôm lấy cánh tay Cố Ân nịnh nọt.
Thẩm Mộc cười ha ha tán thành.
Cố Ân lại trợn trắng mắt không biết phải nói cái gì, đừng nói cô không có ý đồ đó, cho dù có cũng phải nhìn xem Bạch Vũ có ngu đến mức bị cô lừa hay không. Cô không tin Bạch Vũ không biết đã để bao nhiêu đồ trong không gian của cô, nếu cô dám cắt xén, cô dám chắc Bạch Vũ sẽ là người đầu tiên xử lý mình. Cô cũng không tin Trình Lập Phương không phát hiện ra Phạm Văn Văn khai khống lương thực, Phạm Văn Văn dám làm như vậy phần lớn là do Trình Lập Phương âm thầm dung túng cho cô ta.
Bạch Vũ nhìn ba người cười đùa, im lặng không nói, chuyên tâm lái xe đuổi theo đội Trình Lập Phương.
Phía trước, xe của đội Trình Lập Phương không có ý định dừng lại, thậm chí còn tăng nhanh tốc độ, mặc cho ánh nắng cuối ngày đã tắt hẳn.
Trong lòng Bạch Vũ càng nao nao hơn trước, hắn từ bỏ ý định đuổi theo Trình Lập Phương, mà giảm tốc độ kéo gần khoảng cách với xe của Lưu Hoàng Nghĩa. Hắn sẽ không theo Trình Lập Phương di chuyển suốt đêm, nếu Trình Lập Phương không có ý định dừng lại vậy hai đội buộc phải tách ra.
Bạch Vũ ra hiệu cho Lưu Hoàng Nghĩa không cần đuổi theo, chuẩn bị tìm nơi dừng chân qua đêm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]