[Tôi không thích chụp ảnh chút nào. Nhất là chụp xong rồi rửa ảnh. Mấy bức ảnh lúc nào cũng khiến tôi thấy rợn người.]
Tôi rất sợ soi gương.
Ngay từ hồi nhỏ tôi đã sợ soi gương rồi. Lúc nào tôi cũng có cảm giác cái bóng của chính tôi đã sống dậy và ám ảnh tôi.
Tôi sợ rằng nếu như tôi khóc, tôi sẽ thấy chính mình trong gương đang cười một cách man dại.
Tôi sợ cả chụp ảnh. Sợ rằng gương mặt tôi trong ảnh sẽ chớp chớp mắt.
Trong phòng tôi không có gương. Ngay cả loại gương trang điểm nhỏ cầm tay cũng không có. Tôi luôn đóng cửa sổ, luôn kéo rèm. Tôi rất sợ hình bóng của mình phản chiếu lên cửa sổ sẽ có sự biến đổi.
Có thể tôi sẽ thấy nó nói.
Có thể tôi sẽ thấy nó chớp mắt.
Có thể nó sẽ nhô cái đầu ra.
Sau đó là hai tay.
Rồi đến hai chân.
Nó sẽ bò ra khỏi tấm gương.
Nó sẽ bắt lấy tôi.
Nó sẽ ăn tươi nuốt sống tôi.
Nó sẽ đẩy tôi vào trong gương để nó được sống ở ngoài.
*****
Lúc này, Liễu đang đứng nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt. Mồm cô há hốc ra vì kinh hãi. Hai mắt cô trợn lên, ánh mắt không rời hình bóng trong gương.
Cái người trong gương chính là Liễu. Nhưng cái mặt Liễu trong gương đang nhăn răng cười. Hàm răng đen kịt vì trong mồm nó dịch đen chảy ra không ngừng. Ở cổ nó có một sợi dây đỏ, nhìn thoáng qua trông như một đoạn ruột người. Thấy Liễu đang nhìn mình, nó nói bằng giọng the thé:
- Liễu ơi, mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-toi-anh-sang-i-tan-sat/581786/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.