[Dựa trên những chuyện có thật.]
Khu chung cư T. ở quận M. rất nhiều mèo hoang. Chúng kêu suốt đêm suốt ngày. Tuy vậy người ta không thấy phiền, vì nhờ có mèo hoang, bọn chuột không phá phách nhiều nữa. Chuột ở khu này như thể thành tinh vậy. Ngày trước chúng quậy phá kinh hồn. Một bà góa trung niên thấy mấy cái bánh chưng treo ở tay vịn cầu thang bị cắn nát, lầm bầm chửi "Đ.mẹ con chuột". Sáng hôm sau, bà thấy quần áo của bà trong tủ bị nhằn rách tả tơi. Ba mẹ con dùng chung cái tủ, cơ mà bọn chuột chỉ cắn đồ của bà! Còn ông Hoành bán bánh khúc ở đầu đường thấy lắm chuột quá bèn rải đầy bả chuột ra nhà. Nhưng mà chẳng có con chuột nào chết cả. Chúng không ăn bả.
Từ hồi có bọn mèo thì đố có con chuột nào dám lọ mọ quanh khu này. Trong đàn mèo ấy có một con mèo già đen sì như hòn than với đôi mắt là hai đốm lửa lập lòe. Nó già quá rồi. Nó không tham gia vào bản hợp xướng của những con mèo khác mỗi đêm.
Một hôm, con mèo già ấy chết. Nó nằm còng queo trước cửa nhà ông Hoành bán bánh khúc. Ông đem chôn nó ở một bãi đất trống mà người ta vẫn hay quẳng đủ thứ rác rưởi ra. Dĩ nhiên, ông không quăng con mèo tội nghiệp như như người ta quăng rác. Ông tìm một chỗ sạch sẽ để làm nơi an nghỉ cuối cùng của con mèo. Thân già với nhau có lẽ dễ đồng cảm chăng?
Sau hôm con mèo già chết, thì lũ mèo hoang bỗng không kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-toi-anh-sang-i-tan-sat/261468/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.