Tôi cược tiền với các bạn là tất cả những người đang đọc truyện này đều ít nhất một lần tưởng tượng rằng cái quạt trần trong lớp rơi vào đầu mình. Hình ảnh hãi hùng ấy cũng tương tự với việc bạn đứng trên ban công rồi nghĩ đến cảnh mình rơi xuống nát xác.
Câu chuyện của tôi cũng gần giống thế.
*****
Khi còn là sinh viên năm nhất, tôi thường phải học ở phòng 307. Nó cũng như mọi giảng đường khác với bảng đen, máy chiếu, bàn ghế và mấy cái cửa chớp ngu si mở ra hết cỡ cũng chả có tí gió nào lùa vào. Sáu cái quạt trần được bật hết lên mà vẫn không xoa dịu nổi sức nóng của mùa hè. Tôi vẫn thường ghen tị với bọn được học ở tòa nhà 15 tầng mới xây, cái nhà đó lắp điều hòa ở mọi phòng.
Một hôm tôi đang nằm vờ vật trong lớp chờ vào học thì có tiếng gì đó rất lạ phát ra trên trần nhà nghe như tiếng loa rè. Ban đầu tôi tưởng đó là cái quạt trần bị hỏng hóc ở chỗ nào đó. Cơ mà rõ ràng đó là tiếng người. Tuy nhiên tôi không để ý lắm. Có thể một nhóm sinh viên nào đó ở tầng trên nói chuyện gây ồn ào chăng? Vả lại tính tôi vốn cả nể thiên hạ, nếu có bạn bè ở đây cùng tôi thì chúng nó có thể chửi vu vơ đôi câu, chứ tôi thì chẳng bao giờ.
Vấn đề là... những buổi sau, khi ở lại nghỉ trưa trong lớp, trông đồ cho bạn bè, tôi vẫn thấy cái tiếng lè rè ấy, càng ngày càng to hơn. Tôi bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-toi-anh-sang-i-tan-sat/261466/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.