Tòa nhà Giang gia tiêu điều, ngay cả tiếng nước chảy cũng biến mất, hai người Giang Nặc đi vào phòng. Trong phòng chỉ có một cô gái đang nâng một đóa hoa hồng đỏ, cắm vào bình hoa, cô ấy mỏng manh như sương nhẹ, vừa quay đầu, đóa hoa trong tay liền ảm đạm đi rất nhiều, ánh mắt cô lạnh lẽo xẹt qua Phạm Nhất Minh, Phạm Nhất Minh chỉ cảm thấy trời long đất lở, “Giang Nghi” hắn hoảng sợ kêu to.
“Ôn Nguyệt.” So với Phạm Nhất Minh đang khủng hoảng, Giang Nặc trấn định hơn một chút.”
Khóe miệng Liễu Đình gợi lên một tia trào phúng, “Các người đều gọi sai tên của tôi.”
“cô và Ôn Trạch làm gì vậy, vì sao phải hại tôi nhà tan cửa nát?” trên mặt Giang Nặc hiện lên một cỗ sát khí làm người ta khủng hoảng sợ hãi.
“Chúng tôi làm gì, anh chưa đọc báo sao? Ép mẹ anh tự tay giết người mà bà ta yêu nhất đời, làm bà ta điên cuồng; bố trí để bác anh vận chuyển hàng hóa của Đan tướng quân rồi làm mất nó, để hắn vào ngục sâu Mã Lạc, sống chết đều không xong, trừ bỏ nhảy lầu, ông ta chẳng còn đường nào khác để đi!”
không chỉ không biện hộ đùn đẩy trách nhiệm mà thẳng thắn thừa nhận làm cho người ta hận nghiến răng.
Trước mắt Giang Nặc là màu đen che kín toàn bộ trời đất, hắn chỉ cảm thấy đầu óc nổ vang, “Vì sao?” Đây không phải chất vấn, mà đây là bản năng, bản năng phản ứng của con người!
“Nếu muốn biết vì sao, vậy trước hết nên biết cô ấy là ai?”
Máu toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-soi-hu/1534381/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.