Ngày hôm sau, đúng 3 giờ ba người chúng tôi có mặt ở “Năm câu lạc bộ cuối tuần”, xe dừng lại trước một toàn nhà hình tròn, toàn nhà này so với những tòa nhà xung quanh thì thấp hơn nhưng diện tích mặt bằng lại cực lớn, tôi thăm dò, không thể nhìn đến đầu bên kia tòa nhà. Chúng tôi đứng ở trước cửa lớn, không thấy bất cứ ai, tôi đi vào cửa, đột nhiên một giọng nữ vô cùng dễ nghe truyền tới dọa An Bích và Cát Lan nhảy dựng lên,
“Mời đưa ra thẻ hội viên!”
Tôi bình tĩnh báo tên “Giang Nặc!” Nghe hai chữ này cửa liền mở ra.
“Thật là khoa trương!” An Bích trừng mắt thật lớn, đi vào trong, cánh cửa liền đóng lại vang lên một tiếng “Cách”
Tôi chỉ có một cảm giác, yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức tôi dường như có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, loại cảm giác này cũng không phải do im lặng tạo thành. Ngược lại, bên trong câu lạc bộ có rất nhiều người, những người này đều mặc âu phục thẳng thớm, khí thế bức người, vừa nhìn là biết không giàu cũng sang, trên sàn câu lạc bộ toàn bộ đều trải thảm đỏ. Ở bên trong câu lạc bộ này đúng là không gì không có, nó có một sân Golf, hai bể bơi, một loạt sân Tennis, một đấu trường đua ngựa, còn có rất nhiều nhà ở xa hoa, câu lạc bộ đêm, KTV.
Cát Lan và An Bích giống như nhà quê ra tỉnh, vừa nhìn khắp mọi nơi vừa than thở sợ hãi! Tôi tìm một lí do, lặng lẽ đi tới phòng 301
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-soi-hu/1534343/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.