Nhờ có sự sắp xếp của Cố Thương Hàn Từ Á Ngôn dễ dàng lẻn vào trong nhà lao, bên ngoài tuy canh phòng nghiêm ngặt, nhưng với thế lực của Tần Thời bao nhiêu năm nay gây dựng đây cũng không phải chuyện khó khăn gì. Trước khi vào gặp Tần Thời, canh ngục không quên dặn dò: "Thuộc hạ sẽ canh chừng ở bên ngoài, vương phi cẩn thận một chút." Từ Á Ngôn gật đầu kéo thấp mũ xuống nhanh nhẹn lẻn vào bên trong, y mặc một thân áo choàng đen rộng che kín thân hình gầy gò, ánh mắt lướt qua những buồng giam bên cạnh, hiện tại đã là nửa đêm, từng tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong buồng giam lạnh lẽo. Tần Thời bị nhốt ở nơi vắng vẻ nhất, xung quanh đều không có phạm nhân, nhìn thấy Từ Á Ngôn đến hắn cũng không bất ngờ, bưng ra vẻ mặt ủy khuất nhỏ giọng hỏi: "Sao muộn như vậy mới vào thăm ta?" Từ Á Ngôn bỏ mũ xuống để lộ ra gương mặt trắng nõn, y vừa vào đã âm thầm quan sát nơi Tần Thời ở. Nhà giam này là một căn phòng hết sức tàn tạ, bốn phía đều là tường, dưới đất trải một lớp rơm lạnh lẽo, còn chưa đến gần đã ngửi thấy mùi ẩm mốc, đây vốn dĩ không phải là nơi để con người ở huống chi là một người từ khi sinh ra đã nằm trong nhưng lụa như hắn, Tần Thời ở nơi này quả thật là rất ủy khuất. Hai người tuy cách nhau không xa nhưng lại bị căn cách bởi thanh gỗ nhà lao, Từ Á Ngôn cố gắng tỏ ra thản nhiên hỏi: "Nghe nói ngươi không chịu ăn uống gì?" Tần Thời rũ mắt xuống, cũng không chối nói: "Ta không có tâm trạng gì để ăn cả." Không phải vì cái chết của Dương vương, cũng không phải bỗng dưng bị đổ oan, mà vì hoàng huynh hắn tin tưởng không do dự đẩy hắn vào nơi này, chuyện xảy ra một cách trùng hợp như vậy muốn hắn không nghĩ nhiều cũng khó. Hiếm khi nhìn thấy Tần Thời bày ra vẻ mặt như vậy, không biết ở ngoài kia có bao nhiêu người ngưỡng mộ hắn, ở trên chiến trường anh dũng bao nhiêu, thì ở trước mặt y Tần Thời cũng chỉ là Tần Thời mà thôi, hắn cũng biết đau lòng, biết tức giận, cũng sẽ có lúc cảm thấy tuyệt vọng. Từ Á Ngôn đưa tay moi từ trong ngực ra một cái bánh nướng vẫn còn nóng hổi, đưa qua cho hắn nhẹ nhàng nói: "Ngươi ăn gì đó trước đi, hình như gầy đi rồi." Bên ngoài trời lạnh như vậy mà khi Tần Thời chạm vào trên bánh vẫn còn hơi ấm, khỏi phải hỏi cũng biết Từ Á Ngôn đã che chở cho chiếc bánh này cẩn thận như thế nào, Tần Thời ngập ngừng bẻ lấy một góc bánh cho vào trong miệng. Mùi vị ngọt ngào làm đầu lưỡi tê rần. Chưa bao giờ hắn cảm thấy một chiếc bánh thôi cũng ngon đến vậy. Từ Á Ngôn luôn im lặng nhìn hắn ăn, đáng nhẽ hai người có rất nhiều điều để nói, như hỏi rốt cuộc ngày hôm đó đã có xảy ra chuyện gì, vì sao hắn lại gặp Dương vương, nhưng cả hai đều rất ăn ý không nhắc đến, không muốn phá vỡ khoảnh khắc yên bình hiếm có này. Từ Á Ngôn ngồi một bên chống cằm nhìn Tần Thời, thấy hắn ăn ngon miệng cũng nở nụ cười thỏa mãn, hai mắt hơi cong lên như vầng trăng khuyết. Cho dù không nhìn thấy Tần Thời cũng biết bộ dạng của mình hiện tại thảm hại như thế nào, chưa nói đến quần áo lôi thôi, bị nhốt ở nơi bẩn thỉu như thế này cũng đủ mất mặt rồi. Trước mặt người mình yêu ai chả muốn bản thân hoàn hảo nhất, Tần Thời xấu hổ ho khan một tiếng, hắn buông bánh xuống có chút không vui nhìn Từ Á Ngôn mắng: "Phu quân của ngươi đang bị nhốt mà ngươi còn cười được à?" Từ Á Ngôn càng cười tươi hơn, giơ tay ra lau vụn bánh trên miệng hắn, ánh mắt hơi trầm xuống nói: "Ngươi vắng mặt nên trong phủ rất hiu quạnh." Tần Thời: "..." "Nghe nói ngươi không chịu ăn uống nên ta ăn cũng không ngon miệng." "Không được ngươi ôm ta cũng rất khó ngủ." "Ta nhớ ngươi lắm." Tần Thời hơi khựng lại khàn khàn gọi: "Niệm nhi..." "Cũng không được ngươi hôn." Gò má y hơi đỏ lên, ánh mắt đắm đuối nhìn hắn: "Ngươi nhanh rời khỏi đây một chút được không?" Tần Thời nhìn ánh mắt đau lòng của y há hốc miệng, muốn nói gì đó lại thôi, cầm lấy bàn tay thon dài của y nhẹ nhàng hôn lên, hắn chỉ có thể khuyên: "Ngươi đừng lo cho ta." "Ngươi không được bỏ bữa." Từ Á Ngôn vẫn như cũ nhắc nhở: "Vì ta sẽ lo lắng cho ngươi nên ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì." Ngừng lại một lúc y lại nói: "Hứa với ta." Tần Thời nói: "...Ta hứa." Nghe được lời khẳng định này tâm tình Từ Á Ngôn mới tốt lên một chút, y sờ lên gò má của hắn: "Ta nhất định sẽ tìm ra thủ phạm cứu ngươi ra." Khóe môi Tần Thời cong lên nói: "Không nghĩ vương phi của ta rất là lợi hại nha." Hai người kẻ tung người hứng một hồi lâu, đa phần đều những lời tình nồng ý mật, chẳng liên quan gì đến vụ án, mỗi lần Từ Á Ngôn nhắc đến đều bị Tần Thời khéo léo né tránh, hình như hắn không hề muốn y nhúng tay vào việc này. Sau khi nói chuyện một hồi vẫn không có kết quả, Từ Á Ngôn có chút bực mình hỏi: "Nếu là ngươi, ngươi có thể ngồi im coi như không có chuyện gì xảy ra hay không?" Nhìn người trong lòng bị giam vào trong ngục, nguy hiểm cận kề, không biết ngoài kia ai là kẻ đứng đằng sau bày mưu hãm hại, bảo y một chút cũng đừng quan tâm sao có thể làm cho được? Trong mắt Tần Thời hiện lên tia do dự, trước khi Từ Á Ngôn định rời đi đột nhiên cất tiếng nói: "Là Dương vương tự sát trước mặt ta." Từ Á Ngôn quay lại kinh ngạc nhìn hắn. "Khi ta đến Dương vương vốn dĩ rất bình thường, không nghĩ đến lại dùng tính mạng muốn đổ tội cho ta." "Nếu ngươi muốn điều tra nên điều tra luôn bên ngoại của Dương vương trước, nghe nói nhà bên ngoại Dương vương phi rất phức tạp, có thể sẽ tìm ra manh mối gì đó." Đây là Tần Thời ngầm đồng ý cho y động tay vào, Từ Á Ngôn mỉm cười nhìn hắn, trong mắt hiện lên nét kiên định: "Chờ ta." Chờ ta mang ngươi ra khỏi nơi này. Nhìn thấy Từ Á Ngôn đi khuất Tần Thời mới thở dài một hơi, ngay cả vỏ bánh nướng cũng không nỡ vứt đi, lén lút nhét vào trong người. Xem ra lần này xong chuyện việc đầu tiên hắn làm là bồi tội với vương phi của mình trước rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]